Câu hỏi vừa mới ra
khỏi miệng, trong lòng Đậu Trạch không khỏi run lên, cơ thể vô thức nghiêng về
phía sau ghế dựa vào, đây là một tư thế phòng ngự, sau đó hỏi: "Sao lại
đến nhà anh ăn? Tôi muốn ăn miến chua cay."
Hoắc Tư Minh quay
đầu liếc mắt nhìn hắn, nói: "Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi.". Lời này
có ý tứ mơ hồ, cũng không loại bỏ sự đề phòng của Đậu Trạch.
Hắn trầm mặc không
trả lời.
Hoắc Tư Minh vịn
tay ở trên tay lái, nhìn hắn thật lâu, phảng phất thấy được suy nghĩ trong lòng
hắn. Qua một hồi, thấy Đậu Trạch có vẻ bất an, mới nói: "Ăn ở nhà sạch sẽ
một chút, ngày nào cũng ăn bên ngoài thật sự không tốt."
Hắn vẫn chưa từ bỏ
ý định, biện lý do chống cự: "Lại nhà anh làm cơm? Tôi sẽ không làm, hơn
nữa bây giờ đã trễ, chờ ăn lại đến nửa đêm".
Hoắc Tư Minh liếc
nhìn đồng hồ, cười cười: "Ở nhà có người giúp việc làm cơm, giờ này về
chắc cũng vừa lúc cơm chín rồi."
Đậu Trạch mím môi, không tiếp tục nói nữa. Hoắc Tư Minh
nhìn thấy hắn không cao hứng, nhưng không nói ra.
Hai người trên
đường đều trầm mặc, căn hộ của Hoắc Tư Minh cách công ty rất gần, lái xe độ gần
mười phút. Hắn vừa dừng xe, nghe Đậu Trạch có phần thấp thỏm hỏi: "Chúng
ta thực sự không ra ngoài ăn sao? Tôi muốn ăn miến chua cay."
Hoắc Tư Minh thán
phục vì thấy hắn rất có kĩ năng kiếm cớ, liền nở nụ cười, hỏi: "Đậu Trạch,
em đang sợ cái gì?"
"Tôi không
có...". Đôi chân dài đặt dưới đệm sàn xe nhỏ hẹp run lên, cả người rất bất
an.
Hoắc Tư Minh nói:
"Không thể đến liếc mắt nhìn một cái được sao? Người giúp việc đã làm cơm
rồi, không ăn thì lãng phí. Hoặc là... Nếu như em thật sự cảm thấy không vui
vẻ, chúng ta ra quán ăn."
Vừa nói câu trên đã
là không cho phép Đậu Trạch từ chối. Hắn không thể chắc chắn rằng mình không sợ
sệt, đặc biệt là ba tháng trước lúc say rượu, một đêm phóng đãng đã để lại hậu
quả. Hắn đương nhiên không nghĩ, cũng không dám cùng Hoắc Tư Minh đơn độc trong
không gian đóng kín kia.
Hắn buồn phiền
xuống xe, theo Hoắc Tư Minh đi thẳng đến thang máy, trên đường vẫn cúi đầu
không nói gì, da trên lòng bàn tay bị tróc, hắn chăm chú lột ra. Hoắc Tư Minh
thông qua cửa thang máy phản chiếu nhìn hắn, nói: "Đừng lột nữa, không
thôi sẽ chảy máu, về nhà tôi cắt cho em."
Đậu Trạch như là kẻ
trộm bị đại nhân phát hiện, chột dạ liền nhanh chóng chắp tay sau lưng, không nói lời nào, dựa vào
thang máy.
Hoắc Tư Minh nhìn
động tác phòng vệ của hắn, lại lùi về sau một bước, đứng sánh vai cùng nhau,
lập tức cả người Đậu Trạch đứng đơ, căng thẳng đến khẽ run. Hoắc Tư Minh mím
miệng, tâm trạng không đành lòng, có phần thất vọng, cũng có chút khổ sở, nhưng
trên mặt lại không biểu lộ ra, chỉ yên lặng xích ra xa một chút, nói:
"Chút nữa sẽ đến."
Đậu Trạch lặng lẽ
di chuyển thân thể ở phía sau ra xa hắn một chút, lại nói vu vơ để tránh sự chút ý lúc di chuyển: "Tôi nhớ
trước đây anh ở ngoại thành phía nam, sao bây giờ chuyển đến đây?"
"Nơi đó xa văn
phòng, hơn nữa chỉ có một người ở, phòng thì quá lớn."
Cửa thang máy mở ra
vang một tiếng báo, Hoắc Tư Minh bước ra trước, Đậu Trạch theo phía sau. Đến
cửa phòng, nghe được hắn vừa nói vừa nhấn mật mã mở cửa: "Mật mã là 170412."
"...".
Đậu Trạch há miệng, không lên tiếng.
Nơi này là khu
chung cư, mỗi phòng đều có một hộ gia đình. Đậu Trạch đứng ngoài cửa, suy tính
một lát, lại nhìn vào trong phòng, tự tìm kiếm dũng khí để vào. Trong phòng
không có ai, Hoắc Tư Minh cũng mặc kệ hắn, trước tiên bước vào phòng, kế cửa có
một kệ dép, lấy ra một đôi đưa cho Đậu Trạch, nói: "Đổi giày cho thoải
mái."
Đậu Trạch đứng bên
ngoài đã ngửi thấy được mùi thơm của đồ ăn xông thẳng vào mũi, thăm dò bước một
bước về phía trước, trong phòng trang trí đơn giản nhưng sáng sủa. Ánh sáng mờ ảo của hoàng hôn chiếu vào
phòng khách tựa hồ mang một ánh sáng vàng hồng lãng mạn. Hoắc Tư Minh đúng là
người rất thích ánh mặt trời chiếu vào phòng, hắn rất thích căn phòng có cửa
kính pha lê. Đậu Trạch đứng quan sát một lát, dần dần yên tâm vào phòng, nghĩ
thầm: Đối với Hoắc Tư Minh mà nói, trên thế giới này phát minh ra cửa kính pha
lê là vĩ đại nhất đối với hắn.
Lúc này Hoắc tổng
đã tháo cà vạt, cũng gỡ nút áo trên tay, trên tay cầm quần áo hướng lên lầu,
vừa đi vừa nói: "Em cứ thoải mái."
Đậu Trạch thuận
tiện gật gù, đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài, tầm nhìn ở đây không quá trống trải
như văn phòng của y, khiến người nhìn có tâm trạng thoải mái, thậm chí hắn còn
suy nghĩ, nếu như mỗi ngày tan ca về có thể ngồi đây uống trà đọc báo, hẳn là
một sự hưởng thụ đặc biệt.
Đậu Trạch mang dép
đi vòng vòng ở xung quanh nhà, lại đến phòng vệ sinh rửa tay, chờ Hoắc Tư Minh
thay đồ xong rồi bước vào nhà bếp, hắn khen ngợi: "Nhà anh trang trí thật
đẹp."
Hoắc Tư Minh mím
môi cong khóe miệng, cũng sợ tỏ thái độ làm hắn sợ, không dám làm cái gì ám
muội, án binh bất động nói: "Ăn cơm đi."
Trên bàn ăn có mấy
tô đang đậy nắp, Đậu Trạch vừa muốn đưa tay đến mở, Hoắc Tư Minh liền cản:
"Đừng nhúc nhích, nóng.". Sau đó cầm găng tay cách nhiệt, đem từng
cái nắp trên tô đặt xuống, hơi nóng từng mảng bốc hơi.
Đậu Trạch lúc này
không ngừng cảm thán những người tư bản, cuộc sống luôn xa xỉ. Hắn bị Hoắc Tư Minh sử dụng chiêu thức này
không còn lời nào để phản kháng, gần như thích ứng. Lễ phép nói: "Nhìn
thật là ngon á"
Hoắc Tư Minh cười
cười, cũng đáp: "Cũng không tệ lắm."
Trên bàn đặt 4 món
ăn 1 món súp, còn có một tô miến chua cay chuẩn bị cho Đậu Trạch.
Hai người cùng nhau
ăn rất nhiều cơm. Đậu Trạch chưa bao giờ thấy Hoắc Tư Minh làm việc nhà, bởi vì
Hoắc tổng kia sở hữu 10 ngón tay như non nước mùa xuân, là ngón tay của những
người chưa bao giờ động đến công việc nhà, hay là Hoắc tổng kia không thường
xuyên ở nhà. Đối với Đậu Trạch, trong ấn tượng những lúc Hoắc tổng nói đang làm
gì thì không ở công ty thì cũng là trên đường đến công ty, hoặc là đi công tác,
hoặc là đến khách sạn gặp mặt khách hàng đàm phán,... Nói chung, nhìn Hoắc Tư
Minh mà nói, nơi nào hắn cũng có thể ngủ qua đêm, chỉ có điều trước giờ hắn
không biết Hoắc Tư Minh là gay.
Trong đầu Đậu Trạch
suy nghĩ hỗn loạn, theo phản xạ tự nhiên gắp vào đĩa rau cần, lại rơi rớt vài
cọng xuống bàn, Hoắc Tư Minh nhìn hắn, hỏi: "Sao lại mất tập trung? Không
muốn ăn sao?"
"A?... Không
phải, chỉ là suy nghĩ chút chuyện." Đậu Trạch gắp lại mấy cọng rau rớt bỏ
vào chén rồi ăn hối hả, liền nghe Hoắc Tư Minh hỏi: "Suy nghĩ gì?"
"...Chỉ là suy
nghĩ nhà trang trí tốn bao nhiêu tiền." Hắn thuận tiện tìm cái cớ, còn
nói: "Cái cửa kính pha lê kia cũng phải mất hết 30 ngàn à?"
Hoắc Tư Minh cười
cười không nói lời nào, nhìn thấy hắn tay chân vụng về gắp miến chua cay, lại
đi vào phòng bếp đem ra cái muỗng đưa hắn. "Dùng cái này."
Đậu Trạch nhận lấy,
cùng cái muỗng và đôi đũa tiến trận mới có thể xử lý hết tô miến chua cay này, hắn hỏi
Hoắc Tư Minh: "Anh có muốn hay không?"
Hoắc Tư Minh liền
đem chén đưa tới, ra hiệu cho hắn giúp bới vào chén mình, Đậu Trạch không ngờ
hắn lại muốn ăn, chếch miệng cười sửng sốt một chút, trên miệng còn dính mỡ
bóng lưỡng, lại cúi đầu giúp hắn, cảm thấy hành động này rất thân mật, không
khỏi căng thẳng.
Hoắc Tư Minh như
không hề có cảm giác gì, ăn một miếng nói: "Quả thật có chút cay."
Đậu Trạch lấy khăn
giấy chùi miệng, cũng không nói lời nào, vùi đầu bới chén cơm ăn. Hoắc Tư Minh
ở đối diện nhìn hắn múc một chén canh đậu phộng hầm móng heo, mặt trên của canh
đã được cẩn thận lược hết dầu mỡ, chỉ còn nước canh màu đỏ thẫm, thịt gân cùng
đậu phộng. Đậu Trạch nhìn bất thình lình thốt lên: "Lại không có sữa, sao
lại nấu món này?" Nói xong mới cảm giác lúng túng.
Còn Hoắc Tư Minh
thật giống như bị hắn điểm huyệt, há miệng, không biết nghĩ đến cái gì, nước
miếng trong miệng tràn ra.
Đậu Trạch húp một
muỗng canh, lại nghĩ, đều là mang thai, không chắc có thể có sữa, trong đầu
đang phác họa ra chính mình kiên
trì cho hài tử bú sữa trước ngực, sợ đến cả người đều run lên.
Bầu không khí nhất
thời có phần lúng túng, Hoắc Tư Minh cũng xới một chén, Đậu Trạch liền nói:
"Canh rất ngon, đậu phộng luộc nát, mềm nhũn."
Hoắc Tư Minh:
"..."
Sau khi ăn xong,
Đậu Trạch liền giúp hắn dọn bàn, Hoắc Tư Minh hỏi: "Hôm nay có đi bệnh
viện không?"
"Hay là đi xem
một chút, không có chuyện gì, anh không cần chở tôi đi, tự mình đi là
được."
Hoắc Tư Minh nói:
"Bệnh viện cách nơi này rất gần, đi bộ cũng mất 15 phút, chúng ta có thể
tản bộ."
Đậu Trạch đặt chén
xuống liền đi đến đến cửa sổ liếc nhìn, phát hiện căn phòng này đối diện với
quảng trường Nhân Dân, cười nói: 'Anh ở phòng này vị trí thật tiện lợi, mặt sau
là công viên, phía trước là quảng trường, bên cạnh còn có bệnh viện, tôi lúc
nãy vừa đến cũng không phát hiện."
Hoắc Tư Minh không
dám tiếp cận quá gần, tiến đến bên hắn cách một thước, đồng thời nhìn ra cửa
sổ, nói: "Đúng đấy, lái xe đi làm cũng chỉ mất 15 phút."
Đậu Trạch liền cảm
thấy hâm mộ: "Thật tốt, trong tương lai tôi kiếm thật nhiều tiền rồi cũng
phải mua một căn hộ như vậy" Hắn không giữ mồm miệng, quay đầu liếc nhìn
Hoắc Tư Minh, phát hiện đôi mắt thắm thiết của đối phương đang phản chiếu hình
ảnh của mình, bên trong thật vô cùng sống động. Hắn nhanh chóng xoay người đi,
có phần lúng túng cười nói: "Ha Ha. Tôi nói đùa đấy!"
Hoắc Tư Minh cũng
không nói gì, rất nhẹ nhàng thở dài, nói: "Em chờ tôi thay đồ, cùng em ra
ngoài."
Hắn mau chóng gật
đầu, nhoài người về phía trước nhìn ngắm. Chờ Hoắc Tư Minh lên lầu, hắn mới mím
môi, nhẹ nhàng sờ sờ cái bụng bằng phẳng kia, cảm giác toàn thân có chút uể
oải.
Hoắc Tư Minh dùng
động tác nhanh nhất, hắn thay cái áo T-shirts, phối với một cái quần cộc to màu
đen có in họa tiết, cả người thoát ra khỏi dáng vẻ làm việc ở công ty, có vẻ
hoạt bát trẻ lại rất nhiều, trong tay còn mang theo con gấu màu hồng rất dễ
thương.
Đậu Trạch cười hỏi
hắn: "Anh còn biết mặc quần cộc đấy? Tôi còn tưởng anh mặc quần áo nghiêm
chỉnh chứ. Cầm cái gì trong tay thế?"
Hoắc Tư Minh có
phần không dễ chịu sờ sờ vào cái quần của mình:" Chỉ là không thường xuyên
mặc." Lại mang đồ vật trong tay lắc lắc, nói: "Cho con bé cái con gấu
này, một chút em mang cho nó."
Đậu Trạch sửng sốt
một chút, không nghĩ đến những câu nói qua loa lại làm Hoắc Tư Minh để trong
lòng, lại chuẩn bị quà cho Tạ Tiểu Nam, trong lòng dâng lên chút tâm tình, lại cười
cười vui vẻ.
Nếu như bỏ qua giới
tính và bộ đồ nhân viên của Đậu Trạch thì tình hình như thế này thật sự rất
giống tình nhân đang cùng nhau đi tản bộ sau khi ăn cơm. Hai người chậm rãi đi
qua khu công viên, trong tay Hoắc Tư Minh còn cầm con gấu hồng kia, còn ba lô
văn kiện của Đậu Trạch thì bỏ lại nhà hắn, hai người chậm rãi bước về phía
trước. Đậu Trạch hỏi: "Món đồ này chính là anh chọn sao?"
Hoắc tổng sửng sốt
một chút, theo đó là tiếng ừ: "Xem trên mạng, sau đó để tiểu Bạch đi mua.
Tiểu cô nương đều thích màu hồng phấn đúng không?"
Đậu Trạch chăm chú
suy nghĩ một lúc, nói: "Cũng không biết đứa cháu ở nhà thích gì, đứa nhỏ
này từ nhỏ đã nghe lời, người trong nhà mặc kệ mua gì cho cũng không có ý kiến,
cũng không ai mua cho con bé đồ chơi, tôi với chị cũng chỉ hay mua một số
truyện tranh liên hoàn giết thời gian."
Hoắc Tư Minh hiếm
thấy có phần nghiêm túc nói: "Mọi người không nên làm như vậy."
Đậu Trạch:
"..."
Hắn bỗng nhiên muốn
cùng Hoắc Tư Minh bàn về chuyện giáo dục, liền hỏi: "Nếu như...Nếu như đứa
nhỏ này sinh ra được, anh làm sao để nuôi nó?"
Hoắc Tư Minh cũng
từng suy nghĩ đến chuyện này, suy nghĩ rất nhiều vấn đề, nhưng thường mọi suy
nghĩ đều cùng một kết quả, lúc này liền bật thốt lên: "Cho nó sinh hoạt
thật tốt, sau đó...Quan tâm nó, để nó không buồn lo mà vui tươi nhanh chóng lớn
lên.". Dứt lời, vừa giống như khẳng định điều gì, lặp lại một lần nữa:
"Có thể chăm sóc nó để cho nó vui vẻ mà lớn lên thì rất tốt."
Câu trả lời đơn
giản này lại đem tâm tình Đậu Trạch có phần phức tạp, hắn há miệng không nói
lời nào.
Hoắc Tư Minh quay
đầu nhìn hắn hỏi: "Còn em? Em nghĩ thế nào?"
Đậu Trạch nhìn mắt
hắn lại thấy bóng hình của mình ẩn hiện trong con ngươi của hắn, lại cúi đầu,
nói: "Nó là con của anh, anh có toàn quyền quyết định..."
Wow đọc chap này xong tự nhiên tui lại suy ngẫm về chuyện lập gia đình
Trả lờiXóa