Hoắc Tư Minh rất ít khi nổi cáu, mấy hôm nay Đậu
Trạch là cố tình chọc giận hắn.
Thời điểm lên lầu, Đậu Trạch tựa lưng vào thang
máy cúi đầu không nói lời nào, đơn độc cùng Hoắc Tư Minh ở trong một không gian
nhỏ hẹp vẫn là không dễ chịu chút nào, đầu hắn vẫn còn cảm giác bị choáng. Hoắc
Tư Minh đứng một bên nhìn hắn, hỏi: "Có phải còn khó chịu không?"
"Không có, anh đừng nói chuyện là
được". Đậu Trạch không muốn phản ứng với hắn, lời nói ra có phần lạnh lẽo
vô cảm, hoàn toàn khác với dáng vẻ khúm núm lúc nãy, hắn chán ghét Hoắc Tư Minh
vẫn đem hài tử trong bụng ra bắt bí hắn.
Hoắc Tư Minh: "..."
Trong hành lang nhiệt độ không cao, nhiệt độ bên
trong này lại tương phản với bên ngoài, Đậu Trạch hít một hơi sâu, hắn cảm thấy
trong thân thể như một quả cầu lửa, làm cho hắn ngay cả hít thở cũng khó khăn
hơn.
Hoắc Tư Minh mở mật khẩu cửa phòng bước vào, rót
cho hắn một ly nước, hỏi:" Có đói bụng hay không? Muốn ăn cái gì?"
Trong nhà rõ ràng bếp núc lạnh ngắt, thời gian
buổi trưa bình thường không ai về ăn cơm, người giúp việc cũng không đến nấu.
Đậu Trạch nói: "Không đói bụng, anh đừng lo, anh muốn ăn gì thì trực tiếp
gọi bên ngoài mang tới là được."
"Thức ăn bên ngoài không sạch sẽ."
"Vậy thì anh tự làm." Đậu Trạch đứng
đằng kia nói lời châm chọc, một lúc lại không chống đỡ nổi, đến sô pha ngồi
xuống.
Hoắc Tư Minh mang đến cho hắn một chén nước ô
mai trong tủ lạnh, sau đó đi vào phòng bếp mở cửa tủ lạnh chuẩn bị trổ tài nấu
ăn. Trong tủ lạnh nguyên liệu cực kỳ phong phú, chỉ là Hoắc Tư Minh chưa bao
giờ xuống phòng bếp tự làm, nhiều nhất cũng chỉ có thể chiên trứng gà. Nhìn hắn
chuẩn bị cà, rau cần có phần ngạc nhiên. Đậu Trạch nhìn điện thoại di động rồi
mang chén ô mai bước lại phòng bếp, hỏi: "Anh có làm được không?" Dứt
lời, hắn nhìn thấy sự quẫn bách trên mặt Hoắc Tư Minh, liền nói: "Thôi,
tôi làm cho."
Hắn nhìn qua một lần mấy nguyên liệu trong tủ
lạnh, hỏi: "Mì trứng cà chua có được hay không? Cái đó làm nhanh, một chút
sẽ có."
Hoắc Tư Minh nhìn hắn, cảm giác như mình đang
nằm mơ, há miệng nói: 'A....Được.". Lại nhìn thấy Đậu Trạch vẫn còn mặc bộ
đồ đồng phục bị bẩn do té ngã, trên mặt vẫn còn bụi bặm, suy nghĩ một chút lại
nói: "Thôi, chúng ta ăn ở ngoài. Em vào phòng đổi một bộ quần áo khác đi,
trong nhà mặc đồ thoải mái tí."
Ý định của hắn là sợ Đậu Trạch mệt nhọc, cơ thể
lại không thoải mái, về nhà lại còn nấu nướng. Bỗng nhiên Đậu Trạch bĩu môi một
cái, đẩy hắn sang một bên, nói: "Bụi bặm cũng sẽ không rơi vào món ăn của
anh đâu."
Hoắc Tư Minh không nhịn được nở nụ cười, Đậu Trạch
nhìn thấy, lại ác thanh ác khí hỏi: "Anh cười cái gì mà cười?". Cuối
cùng cũng không ngăn nổi, sợ bộ dạng lôi thôi lếch thếch của mình sẽ làm cho
Hoắc tổng thiếu gia ăn không ngon, nên vào phòng thay một bộ quần áo khác.
Vóc dáng hai người xấp xỉ, mặc quần áo cũng
thuận tiện, trong phòng toàn là quần áo mới, có lẽ Hoắc Tư Minh cố ý mua cho
hắn vài bộ, mang theo một vài hình ảnh ảo tưởng, nghĩ đến Đậu Trạch có thể mặc
y phục của hắn ngủ, trong đầu liền dâng trào một luồng khoái cảm tê dại.
Đậu Trạch mặc một cái áo ngủ của hắn, vẻ mặt
không tình nguyện đi nấu cơm.
Hoắc Tư Minh tựa người vào cửa nhìn hắn đứng
trong phòng bếp bận bịu, nhà bếp vắng vẻ lâu nay lại được một người con trai
nhảy nhót tưng bừng, bỗng dưng náo nhiệt lên. Bên trong đôi mắt của hắn ánh lên
sự hạnh phúc, không nhịn được khóe miệng cong lên. Đậu Trạch thì lại bị ánh
nhìn của hắn đến khó chịu, đang muốn cảnh cáo hắn không được nhìn nữa thì bỗng
nhiên nghe hắn nói: "Cái bụng của em lại to lên rồi."
Chiếc áo ngủ mềm mại, phỏng chừng đứng bên cạnh
đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Đậu Trạch đang cầm đôi đũa khuấy nồi mì, nghe vậy
bàn tay liền ngừng lại, nói: "Thì cũng phải lớn lên chứ.". Sau đó lại
không cam lòng tự hỏi: "Mặc như thế nhìn thấy rõ sao?"
Hoắc Tư Minh nhìn vẻ mặt của hắn, biết là hắn cố
trấn định tinh thần, liền trấn an hắn: "Cũng không phải rõ ràng, không
nhìn kỹ sẽ không thấy được, y phục này có chút mềm mại."
Đậu Trạch không bàn nữa, đem mì từ trong nồi ra,
mang theo cà chua cùng trứng, nói: "Ăn đi"
Tâm tình của hắn từ lúc sáng đã bắt đầu khó
chịu, lúc này càng phiền muộn đến cực điểm.
Hoắc Tư Minh ăn một miếng, khen: "Ngon
lắm."
Đậu Trạch cũng không để ý tới hắn, miễn cưỡng ăn
nửa chén cơm, có chút không nuốt trôi, nói: "Tôi ăn không vô.". Sau
đó xoay người móc điện thoại ra gọi cho chủ nhiệm xin nghỉ.
Hoắc Tư Minh chậm rãi ăn mì, nhìn Đậu Trạch đứng
kế bên cửa sổ cúp điện thoại, hỏi: "Em chỉ xin nghỉ nửa ngày?"
Đậu Trạch gật gù, lúc này hắn bị Hoắc Tư Minh
làm cho cạn kiệt sự kiên nhẫn, đã không còn nơm nớp lo sợ như khoảng một giờ
trước, nói: "Nghỉ ngơi đến khoảng giờ ngọ phỏng chừng đủ rồi."
Hoắc Tư Minh nói: "Em gần như hoàn toàn
bình phục, vậy còn đứa bé?"
Đậu Trạch bị câu nói này có phần chật vật, ngày
hôm nay hắn quả có chút không cẩn thận, bây giờ chỉ nói được: "Anh đừng có
mà đem đứa bé ra uy hiếp tôi, chuyện ngày hôm nay là tôi sai, sau này sẽ không
để xảy ra."
Hoắc Tư Minh ăn hết tô mì, rút ra một miếng khăn
giấy lau miệng, mới nói: "Tôi đã nói với em, đứa bé không phải chỉ là
chuyện của riêng em."
"..." Đậu Trạch cắn răng, cười lạnh
nói: "Một già một trẻ ở nhà đang đợi tiền lương mỗi tháng của tôi để ăn
cơm..."
"Thời gian em mang thai tôi sẽ lo liệu cho
bên nhà em." Hoắc Tư Minh đem khăn giấy ném vào thùng rác, nói tiếp:
"Chúng ta ký hợp đồng, tôi có nói với em, nam nhân mang thai ắt phải có
nguy hiểm, có thể em không để ở trong lòng, huống hồ bây giờ cái bụng càng ngày
càng to, nguy hiểm càng nhiều, trước đây một mình em chấp nhận thì không nói
gì, hiện tại bước vào thời kì khó khăn, không cẩn thận chính là một xác mà hai
mạng..."
Đậu Trạch nghe hắn nói sẽ nuôi Đậu gia thì như
là quả bom sắp nổ tung, trong lòng tức giận tột đỉnh. Chỉ có thể phụ thuộc vào
người đàn ông khác mà sống, nhất thời tức giận đến mức đôi mắt đỏ lên nước mắt
sắp chảy ra. Nhưng hôm nay việc này chính là mình sai trước, cuối cùng cũng chỉ
rắn răng, không nói ra lời nào, xem như chưa nghe thấy gì, hỏi: "Tôi mệt
rồi, muốn ngủ, phòng khách ở đâu?"
Hoắc Tư Minh nhìn ra hắn tức giận, trong lòng
cũng hối hận, biết rõ Đậu Trạch là người rất tự ái, còn nói ra những lời như
vậy, liền nói: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý..."
Khóe miệng Đậu Trạch lộ ra một nét cười khổ, lại
không nói tiếp mà hỏi: "Phòng nào?"
Trong căn phòng này ngoại trừ phòng bếp, phòng
vệ sinh chung, tổng cộng có bốn gian phòng: phòng ngủ, phòng tập thể hình,
phòng giữ quần áo, cuối cùng là thư phòng. Hoắc Tư Minh nói có phòng khách,
hoàn toàn là lời nói dối, hắn không nỡ để Đậu Trạch ngủ trên ghế sô pha trong
thư phòng, liền dẫn người đến phòng ngủ của mình, nói: "Em ngủ ở đây đi,
bên trong có phòng tắm, nếu cảm thấy không thoải mái có thể tắm một chút."
Đậu Trạch đánh giá căn phòng, phát hiện bên
trong là một không gian rộng lớn, lại sáng sủa, trang trí rất đơn giản, mang vẻ
hào phóng, giống phong cách bên ngoài, có điều phòng này mang mùi vị của Hoắc
Tư Minh nồng hơn bên ngoài. Hắn hỏi: "Đây là phòng ngủ à?"
Hoắc Tư Minh không che giấu được, cũng không có
ý định chối cãi, gật đầu một cái nói: "Là phòng khách còn chưa dọn dẹp,
trước tiên em ngủ ở đây đi."
"Vậy tôi ngủ trên ghế sa lông ở phòng khách
cũng được."
Hoắc Tư Minh không để ý tới hắn, đi vào kéo rèm
cửa sổ xuống, trong phòng lập tức tối đen như mực, hắn đến đầu giường mở đèn
ngủ lên, hai người lại ở trong bầu không khí như vậy, càng có vẻ ám muội không
rõ ràng. Đậu Trạch tự nhiên hoảng sợ lùi về sau một bước, Hoắc Tư Minh lại đi
về phía cửa, đi ngang qua hắn cũng không ngừng lại, mãi đến tận ra khỏi cửa nửa
bước mới quay đầu lại nhìn Đậu Trạch: "Buổi chiều dì giúp việc đến làm vệ
sinh, khá là ồn ào, em nhanh nghỉ ngơi đi, tôi không đi vào."
Đậu Trạch đứng ở đầu giường, nhìn hắn đóng cửa,
trong lòng bàn tay đã đổ ra không ít mồ hôi.
Trên người đều có mồ hôi, do dự có nên tắm hay
không, lại bước đến phòng tắm, bên trong ngoài trừ vòi sen bình thường, còn có
thiết bị vệ sinh, còn có một bồn tắm mô phỏng theo đàn Piano cỡ lớn, nhìn cực
kì xa hoa. Đậu Trạch nghĩ một chút, vẫn là cởi quần áo bước vào tắm rửa.
Sau khi mang thai kì thực sức lực của hắn giảm
xuống rõ rệt, cả người rất dễ mệt mỏi, thêm buổi sáng đứng dưới nắng sinh cảm,
giờ khắc này lại có nệm êm ái trước mặt nên mệt mỏi càng kéo tới nhanh hơn,
cũng không có Hoắc Tư Minh ở lại trong phòng nên một lúc liền mơ hồ chìm vào
giấc ngủ.
Đậu Trạch ngủ thẳng đến bốn năm giờ chiều, cuối
cùng mắc tiểu làm tỉnh lại, đi đến phòng vệ sinh. Trở về nhìn đồng hồ báo thức
đầu giường, liền đẩy cửa ra ngoài.
Dì giúp việc cho nhà Hoắc Tư Minh đã đến rồi,
đang làm dọn dẹp trong phòng khách, người còn lại đang ở trong phòng bếp nấu
cơm, Hoắc Tư Minh cũng đứng kế bên để học hỏi nấu ăn, dáng vẻ rất chăm chú. Dì
quét dọn vệ sinh thấy hắn bước ra, lên tiếng chào hỏi: "Tiểu tử thức rồi
à?"
Bỗng chốc mặt Đậu Trạch đỏ lên, có vẻ hắn rất
lười biếng, liền gãi đầu một cái, đáp lại dạ.
Hoắc Tư Minh nghe được động tĩnh bên này, nhìn
sang hỏi: "Có khát nước không?"
Đậu Trạch gật gù, Hoắc Tư Minh liền rót một ly
nước ấm nhìn hắn uống hối hả, nói: "Uống nước vội quá không tốt cho cơ
thể."
Đậu Trạch cũng không biết có nghe hay không,
liếc mắt nhìn vào phòng bếp, hỏi dì giúp việc đang nấu cơm: "Dì làm thịt
xào à?"
"Đúng đấy, Hoắc tổng nói cậu thích ăn món
này. Cậu nhìn xem tôi làm có phải là món chính tông hay không?"
Vừa nghe đến Hoắc Tư Minh căn dặn, Đậu Trạch lại
không dễ chịu, nhưng cũng không biểu hiện ra, cười nói: "Ngửi mùi vị rất
chính tông."
Dì giúp việc liền cười lên. Hoắc Tư Minh cong
khóe miệng nhìn Đậu Trạch, nói: "Có đói bụng chưa? Muốn ăn trái cây trước
không?"
Đậu Trạch nhìn thấy trên bàn ăn đã bày sẵn một
đĩa trái cây đã gọt vỏ, vừa vặn buổi trưa ăn rất ít, lúc này đã đói bụng, liền
ngồi xuống ghim tăm lấy một miếng ăn.
Hoắc Tư Minh thấy hắn ngồi xuống, cũng đồng thời
ngồi đối diện. Đậu Trạch ăn được vài miếng, nhìn về phía kệ bếp hỏi: "Học
được tới đâu rồi?"
Hoắc Tư Minh ngồi nhìn hắn ăn trái cây, trong
lòng vô cùng sung sướng nói: "Chỉ mới học thái rau, lại gọt đĩa trái cây
này để thử tay nghề."
Đậu Trạch đang cầm một trái nho hướng vào trong
miệng, nghe xong lời nay, tay liền ngừng lại, có điều cũng chỉ là trong nháy
mắt, liền tiếp tục đưa vào miệng, hỏi: "Buổi chiều anh không đi làm
à?"
"Trong công ty không có việc gì quan trọng,
nên không đi.". Hắn vừa nói vừa chỉ vào đĩa trái cây khác bên cạnh, nói:
"Còn có xoài này."
Đậu Trạch nhìn, ghim tăm bỏ vào miệng.
Một lát sau, hai người giúp việc đều hoàn thành
công việc, Đậu Trạch đứng dậy cùng Hoắc Tư Minh tiễn hai người ra tới cửa.
Hoắc Tư Minh hỏi hắn: "Có đói bụng hay
không? Ăn cơm bây giờ hay chơi đùa một lát nữa rồi ăn?"
Đậu Trạch âm thầm nghĩ nơi này thì có cái gì để
mà chơi đùa, nói: "Ăn cơm đi, tôi đói."
Hoắc Tư Minh ăn nói cẩn thận, hai người ngồi
cùng một bàn lúng túng cũng ăn xong buổi tối.
Đậu Trạch hỏi: "Y phục của tôi để
đâu?"
Hoắc Tư Minh chỉ lên sân thượng, nói: "Giặt
sạch đang phơi."
"...". Đậu Trạch đi lại sờ sờ thấy
quần áo vẫn còn ướt, hỏi: "Máy giặt nhà anh không có chức năng làm khô
à?"
"Máy giặt hỏng rồi."
"..." Đậu Trạch mím môi, trong lòng
biết hắn nói xạo, cũng không tranh luận với hắn, nói: "Anh cho tôi mượn
một bộ đồ, ngày mai tôi giặt rồi trả lại cho anh."
Hoắc Tư Minh ngồi ở đó bất động, vừa không nói
lời nào cũng không động đậy.
Đậu Trạch nhìn dáng vẻ của hắn, nín một buổi rốt
cuộc không nhịn được mà phát hỏa: "Có phải anh cố ý không muốn để tôi ra
khỏi cửa hay không?"
0 nhận xét:
Đăng nhận xét