Trong phòng rất yên
tĩnh, ánh đèn mờ ảo, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài kia cùng tiếng đánh chữ nhẹ
nhàng của Đậu Trạch. Điều hòa đặt hướng đối diện với chỗ Hoắc Tư Minh nằm, Đậu
Trạch ngẩng đầu nhìn thấy tóc Hoắc Tư Minh bị gió thổi cuốn mấy sợi tóc, đứng
lên chỉnh lại hướng thổi.
Hoắc Tư Minh nhìn
thấy, mỉm cười, mắt rũ xuống, lại nghe tiếng đánh chữ, không nỡ ngủ. Khoảng
cách không xa, Đậu Trạch ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện mắt vẫn còn mở, liền
hỏi: "Sao anh vẫn chưa ngủ?"
Hoắc tổng lập tức
nhắm mắt lại, làm bộ ra dáng ngủ, Đậu Trạch nói: "Cảm mạo thì phải ngủ cho
nhanh hết bệnh."
Hoắc Tư Minh hí một
con mắt gật đầu cười, y hệt như một đứa trẻ bướng bỉnh. Đậu Trạch cũng cười
cười, tiếp tục đánh máy.
Chờ Hoắc Tư Minh
mang theo má lún đồng tiền chìm vào trong chăn ngủ say, Đậu Trạch đưa tay trước
mắt hắn quơ quơ, xác nhận hắn đã ngủ mới lặng lẽ ôm máy tính rời đi.
Cuối hè đầu thu mưa
rơi triền miên, Hoắc Tư Minh bị bệnh kéo dài suốt mấy ngày mới hết.
Sáng sớm trên đường
đưa Đậu Trạch đi làm việc, đột nhiên hắn hỏi: "Bác trai giải phẫu có phải
là vào ngày thứ tư?"
"Ừ."
Trong tay Đậu Trạch đang cầm một hộp hoa quả để vào trong ba lô. "Cha tôi
mấy ngày nay đều rất căng thẳng, ngày nào cũng nhắc đến."
Hoắc Tư Minh liền
nói: "Bác trai có biết bệnh tình không?"
Đậu Trạch thở dài:
"Không biết, chúng ta đều không dám nói cho ông, chỉ nói là một khối u,
giải phẫu xong là tốt rồi."
Hoắc Tư Minh gật
gù.
Xế chiều hai người
làm về muộn, cùng nhau ăn cơm, xong rồi Hoắc Tư Minh đưa hắn đi bệnh viện, trên
đường tản bộ, Đậu Trạch nói: "Nhanh thật, đã cuối tháng tám, mới đó mà mùa
hè đã qua."
"Mưa cũng đã
hết." Hoắc Tư Minh phất một chiếc lá rơi trên bả vai hắn, nói: "Trời
nóng, em còn muốn ra ngoài buôn bán."
"Thế gia vọng
tộc đều như nhau, tôi không sợ nắng." Đậu Trạch không phản đối liền cười
cười.
Hai người đến dưới
lầu bệnh viện rồi tách ra, Hoắc Tư Minh liền trở về, Đậu Trạch biết hắn không
chờ ở bên ngoài, sợ hắn có áp lực trong lòng, ở không được bao lâu liền muốn đi
ra.
Thời điểm Đậu Trạch
bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Đậu Ái Quốc đang ngồi trên giường cầm cái máy
cassette hát ngân nga theo: "Thử khứ hàn lai xuân phục thu, tịch
dương tây hạ thủy đông lưu. Tướng quân chiến mã kim hà tại, dã thảo nhàn hoa
mãn địa sầu. . ." Còn Lưu Thanh thì ngồi đan áo đã được một
nửa, nhìn thành phẩm đoán được vị khách này có vóc người phúc hậu, phông áo
rộng thùng thình.
"Cha hát gì
thế?" Hắn cười hỏi: "Chị con đâu?"
Đậu Ái Quốc liền
không hát nữa, tắt máy rồi nói: "Chị con đi bày sạp rồi."
"Chị đi bán
rồi à?" Đậu Trạch vừa nghe, cau mày hỏi.
"Nó cũng không
nói, chỉ nói là qua đó xem thế nào trước." Đến tuổi gần đất xa trời rồi,
ông cũng không dám quản chuyện của những người trẻ tuổi kia, sợ đây lại bị ghét
bỏ. Bọn tử tôn bộc tuệch, chỉ trông mong vào tụi nó, muốn làm gì cũng phải xem
sắc mặt của tụi nó.
Lúc này Đậu Trạch
gọi điện thoại cho nàng, bên kia có vẻ bận rộn, qua một hồi lâu mới bắt máy,
chắc có lẽ hôm nay khai trương, Đậu Nguyên tâm tình không tệ, hỏi: "Em đến
bệnh viện rồi à?"
"Chị đi bày
bán vỉa hè rồi sao?" Đậu Trạch hỏi.
"Đúng vậy,
trước khi trời lạnh thì cũng nên mở bán, chị bán trang sức." Đậu Nguyên
nhỏ giọng, có phần mừng rỡ, nói: "Chị vốn cho rằng không khai trương,
người sẽ rất ít, kết quả là nhiều người đến hỏi mua."
Đậu Trạch không
biết nên nói cái gì cho phải, việc này là hắn khơi bày ra trước, hiện tại thì
chỉ mình Đậu Nguyên đi làm, một chút giúp đỡ cũng không có, cái bụng bây giờ
đang lớn, bước đi cũng phải cẩn thận từng li từng tí, càng không thể giúp nàng,
nhất thời ảo não không thôi, nói: "Chị...trời bây giờ trở lạnh, cha thì chuẩn
bị phẫu thuật, con bé thì cũng sắp thay thận, trước tiên chị bỏ chuyện này qua
một bên đi, chờ sang năm em cùng chị đi làm, lúc đó có người giúp đỡ, không
phải như giờ một mình chị bán ban đêm cũng không an toàn."
Đậu Nguyên cười
cười, nói: "Đừng lo, hơn 10h chị sẽ về, em yên tâm đi." Có lẽ khách
lại tới nữa rồi, âm thanh bên kia lúc liền lúc đứt, rồi cúp điện thoại.
Trong lòng Đậu
Trạch bất an, ảo não không hiểu chính mình sao lại nghĩ ra kế sách đó rồi giờ
Đậu Nguyên lại đi bày sạp một mình, thời gian bên cạnh con bé cũng không có.
Nghĩ tới đây, hắn hỏi: "Con bé đâu?"
"Theo tiểu Lư
hộ lý đi ra công viên chơi rồi, phỏng chừng cũng sắp trở về." Lưu Thanh
liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường nói.
Quả nhiên, trong
chốc lát, Tạ Tiểu Nam nắm tay Lư hộ lý bước vào, nhìn thấy Đậu Trạch, Lư hộ lý
ánh mắt sáng lên, cười chào hỏi. Chờ sau khi nàng đi, Lưu Thanh liền nói:
"Tiểu Lư thật không tệ, dung mạo xinh đẹp, việc làm ổn định, tốt nghiệp từ
đại học danh tiếng, hoàn cảnh trong nhà cũng đơn giản."
Đậu Trạch dở khóc
dở cười, biết bà muốn nói cái gì, lại muốn kiềm chế đối phương: "Gặp nhau
có mấy lần, mẹ sao lại tìm hiểu gia cảnh người ta rồi?"
"Mẹ đây còn
không phải vì con sao? Cũng hơn hai mươi rồi, cũng phải tìm đối tượng, chừng
hai năm nữa thì kết hôn, mẹ cùng cha liền không còn lo lắng nữa." Lưu
Thanh nói: "Nhà người ta có một cô con gái xinh đẹp, lại ôn nhu tận tình
săn sóc, có điều gì mà không hài lòng?" Bà quay đầu lại hỏi Tạ Tiểu
Nam:" Con, dì Lư có tốt hay không?"
"Tốt."
Con bé ôm con gấu hồng nhạt gật gù, tiếp tục xem truyện tranh, thân thể yếu ớt,
ra ngoài chơi một chuyến, đã tiêu hao hết thể lực, ngồi trên ghế sa lông có
phần buồn ngủ, so với dì Lư thì con bé vẫn thích món quà của cậu Tư Minh tặng
hơn.
Lưu Thanh như được
phần đồng minh, nhìn Đậu Trạch nói: "Xem đi, con bé cũng nói thế."
Đậu Trạch không
biết là nên khóc hay nên cười, nói: "Tốt thì tốt nhưng dựa vào cái gì mà
người ta chịu con?"
"Làm sao không
chịu con chứ? Mẹ xem tiểu Lưu đối với con có chút tình ý."
"Ý con nói là
hoàn cảnh nhà chúng ta..." Hắn nói phân nửa, lại không nói được, cũng
không muốn cho cha mẹ biết rằng hắn mượn tiền khá lớn ở bên ngoài, liền ngậm
miệng.
Lưu Thanh hồ đồ, có
thể trong lòng Đậu Ái Quốc biết rõ bọn nhỏ nhưng không nói, có thể là đã mượn
tiền từ nơi nào đó, mở miệng nói: "Việc tìm đối tượng, hãy để cho tụi nhỏ
làm chủ, trong nhà nợ nần còn đầy ra đó." Ông nhìn Lưu Thanh, không nể mặt
mũi nói tiếp: "Tôi đây thấy bà càng sống càng hồ đồ rồi, ở phòng bệnh cao
cấp thì liền xem mình là người có chức có quyền à? Bà đã quên phòng bệnh này là
do Hoắc tiên sinh giúp đỡ?"
Lưu Thanh bị ông
nói tới trên mặt không nhịn được, ngoài miệng không cam lòng nói: "Đậu
Trạch của chúng ta là đứa có tiền đồ, tương lai nhất định có thể sẽ rất
tốt."
Đậu Trạch cũng sợ
cha mẹ ầm ĩ lên, liền nói: "Mẹ cũng đừng có nói vậy, cũng là mẹ con mới
nói như vậy."
Lưu Thanh duỗi
thẳng tay gọi hắn ngồi xuống, sờ sờ mặt hắn, nói: "Sao không chứ? Con trai
của ta là soái, tương lai của con, có thể tìm được người tốt..."
Càng nói càng bi
tình, Đậu Trạch liền không tiếp lời, liền chuyển sang nói chuyện khác.
Đậu Ái Quốc nghĩ
đến, qua mấy ngày liền phải làm phẫu thuật, nói là phẫu thuật nhưng ông biết là
chính mình đang mang trọng bệnh, chỉ là các con không muốn nói, ông cũng nên
làm như không biết, sống được ngày nào hay ngày đó... Trước ngày mổ, trong lòng
có chút lưu luyến, trong đầu ông nghĩ đến đầu tiên là đám bạn thân thích, có
thể vì vay tiền, nên cũng muốn gặp bọn họ cảm tạ, cũng không biết khi nào mới
đi được. Lại nghĩ đến Hoắc Tư Minh, trước khi đi, chung quy cũng phải cảm tạ ân
tình, liền nói với Đậu Trạch: "Con có thể liên lạc với Hoắc tiên sinh hay
không? Chúng ta ăn chung một bữa cơm, cảm tạ người ta."
Cái ý niệm ban đầu
của Đậu Trạch là không muốn cho bọn họ gặp nhau, nhưng lại thấy vẻ mặt của Đậu
Ái Quốc lại rất kiên trì, cũng không thể nào từ chối, nói: "Ngày mai con
hỏi anh ta, có điều Hoắc Tư Minh mỗi ngày trăm công nghìn việc, không chắc là
sẽ đến."
"Có đến hay
không là chuyện của người ta, chúng ta lễ độ nên mời đến." Đậu Ái Quốc nói
một câu rồi nằm xuống giường hơi nhắm mắt, nói: "Trước khi đi phải chính
miệng nói cảm tạ...."
Nửa câu sau âm
thanh yếu ớt, trong phòng không ai nghe được, Tạ Tiểu Nam không ai nói đến,
liền ngủ quên trên ghế sa lông, Đậu Trạch nhìn thấy, nói: "Con bé ngủ, con
đem nó về phòng bệnh bên kia."
Lưu Thanh nói:
"Thôi, con đừng đi, chị con phỏng chừng phải một lúc nữa mới có thể trở
về, trước hết để cho nó ngủ lại ở đây đi."
Đậu Trạch liền khom
lưng, dùng sức ôm con bé lên, cũng sợ động đến thai khí, một đường cẩn thận
từng li từng tí, mang con bé lên giường. Lưu Thanh lấy áo lông trùm lên, nhìn
thấy động tác của Đậu Trạch, cười nhỏ giọng nói: "Cả ngày đi nắng đi mưa,
cũng không có chút gầy, ngược lại còn mập lên." Nói rồi còn nhẹ nhàng vỗ vỗ
cái bụng Đậu Trạch, làm hắn sợ hết hồn, mặt sợ đến trắng bệch.
Đậu Ái Quốc cũng
chú ý, cười theo, nói: "Đúng đấy, đúng là có mập lên."
Đậu Trạch dĩ nhiên
là bị một phen kinh hồn bạt vía, mồ hôi trên trán từng giọt chảy ra, gượng cười
nói: "Chắc khoảng thời gian này thức ăn công ty ngon." Hắn xoa xoa mồ
hôi trên trán, còn nói: "Con không an lòng, hay để con đi xem chị thế nào,
hai người ở lại giữ sức khỏe."
Hai người cũng
không để ý đến thần thái của hắn, Lưu Thanh nói: "Cũng chưa phải là không
di chuyển được, không có chuyện gì, con đi đi."
Đậu Trạch đi ra cửa
phòng bệnh, đã bị dọa một thân mồ hôi lạnh, hắn đi về phía thang máy bên kia,
đi ngang qua phòng hộ lý, vừa đúng lúc Lư hộ lý cũng mới về, nhìn hắn cười
cười, mấy người hộ lý ngồi trong nhìn thấy lại trêu ghẹo. Đậu Trạch nở nụ cười
cứng ngắc chào. Thật vất vả mới đến được thang máy, trong lòng lại vô cùng bất
an, cầm điện thoại lên gọi cho Hoắc Tư Minh tới, nhưng lại không biết nói gì.
Trong thang máy tín hiệu sóng không được tốt, bên kia Hoắc Tư Minh nửa ngày mà
cũng không nghe được tiếng của hắn, có phần cuống lên, liên tiếp hỏi: "Đậu
Trạch! Em làm sao thế? Còn ở bệnh viện à?"
Hắn vừa mới bước ra
thang máy, mới nói: "...Vừa trong thang máy, tín hiệu không tốt."
"Vậy thì
tốt... Tôi còn tưởng em xảy ra chuyện gì." Hoắc Tư Minh thở phào nhẹ nhõm,
hỏi: "Muốn tôi đến đón em à?"
"Không cần,
tôi muốn tới chỗ chị, chị ấy đi bán hàng quán ở vỉa hè, ngay ở khu chợ đêm bên
kia." Đậu Trạch nói, lại đỡ cái eo thở dài, vừa nãy vẫn còn hơi sợ.
Hoắc Tư Minh không
biết nghe ra cái gì, kiên trì nói: "Em ở phòng bệnh dưới lầu ngồi xuống
ghế nghỉ ngơi một lúc, tôi chạy tới liền."
Đậu Trạch cũng
không từ chối nữa, hắn cần Hoắc Tư Minh lại đây để cho hắn một chút sức mạnh,
cũng may trong bụng không có cảm giác gì, vừa nãy Lưu Thanh chạm tay rất nhẹ,
đại khái sẽ không xảy ra chuyện gì. Đậu Trạch nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng, tiểu
yêu quái bên trong yên phận, không có tác quái.
Hoắc Tư Minh đi
vòng ra đại lộ rồi lái xe lại, dừng xe trước cổng bệnh viện, rồi đi tìm hắn,
sắc mặt Đậu Trạch đã tốt hơn rất nhiều, không trắng bệch như lúc nãy, chỉ là
tay chân còn có chút yếu mềm vô lực. Hoắc Tư Minh đến dìu hắn, mang hắn ngồi
vào trong xe, mới hỏi: "Vừa bị gì thế?"
Đậu Trạch không
muốn nói nhưng chuyện này sớm muộn cũng phải đối mặt, mở miệng nói:" Vừa
nãy cha mẹ nói tôi mập, lại sờ cái bụng..."
Hoắc Tư Minh sửng
sốt một chút, nghe ra trong lời nói có chút hoảng sợ, nhẹ nhàng cầm tay hắn,
lại lấy ra bên cạnh chai nước suối đưa cho hắn, nói: "Uống chút nước
đi."
Đậu Trạch nhận lấy,
uống từng ngụm, lau miệng, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Hoắc Tư Minh,
anh nói... nhỡ cha mẹ phát hiện thì phải làm sao bây giờ?" Tiếng nói của
hắn có chút run, Hoắc Tư Minh nắm tay hắn thật chặt, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên
mặt hắn, nói: "Không có chuyện gì cả, có tôi ở đây."
Đậu Trạch ngồi chỗ
đó, mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay của Hoắc Tư
Minh, cảm nhận mùi vị cơ thể của đối phương, vô hình chung cho hắn một ít sức
mạnh, Hoắc Tư Minh vẫn là một người luôn bên cạnh hắn, vĩnh viễn ủng hộ hắn.
Một lát sau, Hoắc
Tư Minh hỏi: "Muốn đi tới chỗ chị em không?"
Đậu Trạch suy nghĩ
một chút, nói: "Đi thôi, nhỡ chị ở lại muộn, một người cũng khó thu
dọn."
Hoắc Tư Minh nhẹ
nhàng vỗ vỗ tay hắn, rồi khởi động xe, mãi đến tận khu chợ đêm đầu phố, hắn mới
dừng lại, hai bên đường phố đều bán đồ ăn vặt hoặc những món trang sức, xe lớn
không thể đi vào. Đậu Trạch xuống xe trước, nói: "Anh ở đây chờ tôi."
Hoắc Tư Minh lắc
đầu một cái, lấy chai nước trong tay Đậu Trạch vừa uống còn lại nửa chai, đi theo
bên cạnh hắn, đi vào con đường chen chúc chật hẹp. Đến khi tìm được quầy hàng
của Đậu Nguyên, phát hiện nàng đang cùng một người phụ nữ trẻ tuổi đang cãi cọ
trả giá, trong miệng nói: "Tiểu mỹ nữ, chị không có nói thách, kẹp tóc này
giá gốc cũng là 29 đồng, em cũng phải để cho chị đây kiếm lời chứ? Đều là hàng
Hàn Quốc không đấy..."
Đậu Trạch đứng bên
cạnh nghe nàng tranh chấp, khóe miệng không nhịn được cười, nàng rõ ràng nói là
lấy từ hàng bán sỉ, lại chuyển sang hàng Hàn Quốc nhập khẩu.
Người phụ nữ kia
cuối cùng cũng mua với giá 30 đồng.
Bán đồ xong, Đậu
Nguyên ngẩng đầu, đầu tiên nhìn thấy hắn, nhìn ra phía sau lại thấy Hoắc Tư
Minh, cả người đều nở nụ cười, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hỏi:
"Sao Hoắc tiên sinh lại tới nơi này?"
0 nhận xét:
Đăng nhận xét