Đậu Trạch có phần hoài nghi về vận may đột ngột
của Đậu Nguyên, hắn hỏi: "Trước đây em chưa nghe chị nói có ý muốn đổi
nghề, làm sao bỗng nhiên tìm được một việc tốt như vậy? Hôm qua gặp em cũng
không nói."
"Quản lý đột nhiên tìm tới chị, chị cũng
không biết." Đậu Nguyên vẫn là người lăn lộn với xã hội có kinh nghiệm lâu
năm, đối với nghi vấn của Đậu Trạch, sắc mặt cũng không thay đổi lại bình tĩnh,
nói: "Nhiều năm xui xẻo như vậy, thời cơ đến lại không tốt sao?"
Nàng nói như vậy, Đậu Trạch cũng không còn cách
nào. "Không phải không được, dù sao cũng phải cẩn thận một chút đúng
không? Làm sao có việc cho không từ trên trời rơi xuống? Chỗ mới của chị làm ở
đâu?"
"Trên quốc lộ chính, cách chỗ em ngày hôm
qua..." Nàng đang muốn nói cách chỗ em ngày hôm qua té xỉu, lại nghĩ đến
cha mẹ còn ngồi bên cạnh, liền thay đổi nói: "Gần ở chỗ ngày hôm qua hai
chị em mình gặp mặt."
Lưu Thanh cảm thấy hiếu kỳ, hỏi: "Mấy đứa
ngày hôm qua gặp nhau? Sao không nghe nhắc đến?"
Đậu Nguyên dù sao cũng có phương pháp lừa gạt
bà, liền nói: "Nó đi gặp khách hàng, con vừa vặn xuống lầu mua cơm trưa,
liền gặp nhau."
Nghe Đậu Nguyên nói hợp tình hợp lý, Lưu Thanh
cũng không truy cứu nữa. Đậu Trạch nghe nàng nói ở quốc lộ chính thì có chút
yên tâm, công ty Hoắc Tư Minh ở trung tâm thành phố, việc này đại khái không
phải do hắn làm. Nhưng vẫn là không nhịn được khuyên: "Chị vẫn nên cẩn
thật một chút, đừng để người ta lừa."
"Chị đây cũng lớn hơn mày, lại không phải
tiểu hài tử, điều đó em nghĩ chị không biết sao?". Đậu Nguyên không thích
nghe đệ đệ giáo huấn, nói tránh đi: "Hoắc tổng thật là có bản lĩnh, miệng
lưỡi mấy người trong này lời ra lời vào, liền nói với bác sĩ, các y tá lập tức
thay đổi thái độ, đối với cha cùng con bé so với trước đây lưu tâm nhiều
hơn."
Tạ Tiểu Nam đang ngồi trên ghế sa lông xem
truyện tranh, trong lồng ngực còn ôm con gấu mà Hoắc Tư Minh mang đến lần
trước.
Đậu Trạch nhìn một cái, rồi nhìn Đậu Nguyên nói:
"Có phải do chị nghĩ như vậy? Em thấy mọi người trong đây từ đầu tới cuối
đều rất tận tâm."
"Em chính là quá đơn giản, nhìn ai cũng
giống như người tốt. Cái tiểu hộ lý kia, ánh mắt nhìn của cô ta với Hoắc tiên
sinh so với ánh nhìn với em có giống nhau sao? Em còn ngu đần ra đó mà không
hiểu."
Đậu Trạch bị nàng nói có chút không cao hứng,
hắn thừa nhận Hoắc Tư Minh uy nghiêm hơn hắn, nhưng chị ruột lại suy nghĩ như
thế thì trong lòng hắn không dễ chịu. Huống hồ nàng không biết được sự tình bên
trong, chỉ vì thấy Hoắc Tư Minh trợ giúp thay đổi phòng bệnh liền một mực nói
hắn hay, Đậu Trạch không cao hứng nói: "Trong lòng chị chính là quá phức
tạp, xem ai cũng giống như người xấu."
"Hoắc tiên sinh người ta là có bản lĩnh, em
cũng phải thừa nhận đúng không? Tháng này cha cần có 25 ngàn để làm giải phẫu,
nếu như là trước đây, em có làm được không? Em chính là có lòng tự ái quá cao,
hiện giờ xã hội này...."
Nhìn thấy hai chị em lại muốn ầm ĩ lên, Đậu Ái
Quốc bám tựa trên giường bệnh mở miệng: "Ầm ĩ cái gì? " Rồi nhìn Đậu
Trạch nói: "Tiểu Hoắc đúng là ân nhân của nhà mình, nhất định phải cảm tạ
người ta, lần trước cha thấy con đối với tiểu Hoắc không mang dáng vẻ tôn
trọng, may mà tiểu Hoắc dễ tính, có tu dưỡng không so đo với con..."
Trong lòng Đậu Trạch kìm nén một hơi, nhưng phun
không ra, trước mắt là chị cùng cha một xướng một họa giáo huấn hắn, nếu không
kìm được thì thật là Đậu Trạch đem những chuyện hư hỏng kia nói ra hết rồi, hắn
thừa cơ hội giúp đỡ cả nhà trong khoảng thời gian này, mọi thứ đã rất rõ ràng:
Mọi người cho hắn là người tốt, các người có biết trong bụng tôi đang mang thai
con hắn không đấy!
Hắn đương nhiên không thể nói ra, thật là những
chuyện uất ức để trong lòng càng ngày càng nhiều, làm cho bản thân cảm thấy vô
dụng.
Lưu Thanh vẫn không chịu nổi nhi tử ăn quả đắng,
giảng hòa nói: "Vậy cũng không thể không có tôn nghiêm mà đi lấy lòng
người ta? Tôi thấy hiện tại là rất tốt rồi, tôi không thích mấy cái chuyện phải
khúm núm mang vẻ mặt tôi tớ đâu."
Đến thăm bệnh, kết quả là cả nhà ầm ĩ một trận,
trong lòng Đậu Trạch không mấy dễ chịu, mãi đến tận 5-6h chiều, hộ lý mang cơm
tối vào, chỉ có Đậu Ái Quốc và Tạ Tiểu Nam mỗi người một phần, Tạ Tiểu Nam nhỏ
con nên ăn cơm cũng ít, Lưu Thanh liền ăn thêm phần dư của Tạ Tiểu Nam, tránh
lãng phí, chị em Đậu Trạch bồi bọn họ ăn cơm xong mới dọn chén đũa, xuống lầu
kiếm ăn.
Lúc ăn cơm Đậu Nguyên vẫn nhắc lại chuyện cũ,
nói với Đậu Trạch: "Bạn bè quen biết như vậy thật không dễ dàng, em đừng
tỏ thái độ như vậy, động một chút là nhăn mặt."
"Em lúc nào nhăn mặt? " Nước súp
trong miệng Đậu Trạch còn chưa nuốt xuống, không nhịn được phản bác.
"Em con không nhăn mặt? Em xem lại dáng vẻ
của em hiện tại kìa."
"Đó là do chị nói em..." Đậu Trạch
cũng không muốn lại tính toán với nàng, ngậm miệng cúi đầu ăn cơm, vừa vặn Hoắc
Tư Minh nhắn tin tới, hỏi hắn lúc nào trở về nhà, trong nhà có nấu canh ngân
nhĩ hạt sen, nếu như về trễ cũng có thể để ăn khuya.
Hoắc Tư Minh ôn nhu hảo ý đến đúng thời điểm,
trong nháy mắt dập tắt lửa giận trong lòng. Tuy rằng Hoắc Tư Minh có lỗi trước,
có thể nếu không có sai lầm này, hiện tại hắn kiếm đâu ra tiền chữa bệnh cho
cha cùng đứa cháu của hắn đây?
Buổi tối Đậu Nguyên ở lại chăm sóc Tạ Tiểu Nam,
Đậu Trạch thì quay trở về, hai người tạm biệt nhau ở cửa bệnh viện, một mình
hắn đi xuyên qua công viên, trở về nhà Hoắc Tư Minh.
Lúc tới cửa, hắn không có mật mã mở cửa nên theo
thói quen là nhấn chuông, người bên trong đang chờ ở dưới lầu, rất nhanh chạy
ra mở cửa, chờ hắn đi vào, hỏi: "Tình hình bác trai thế nào?"
Như thế nào? Cả nhà chúng tôi vì anh mà ầm ĩ một
buổi trưa. Trong lòng Đậu Trạch kìm nén, ngoài miệng nói: "Không có gì,
tuần sau làm giải phẫu, tình hình cũng không tệ lắm."
Nhà của Hoắc Tư Minh sạch sẽ, không khí thoải
mái, hơi lạnh cũng không quá thấp, ánh đèn màu vàng đem toàn bộ phòng khách
chiếu lên vẻ ấm áp lan tỏa, Đậu Trạch liền thả lỏng cả người, oán khí cũng vơi
đi phần nào.
"Vậy thì tốt." Hoắc Tư Minh đang ở
trong phòng bếp, trên bàn ăn bày ra một bộ bát đũa, hai đĩa dưa cải, một gói
bánh tráng cuộn, liền hỏi: "Em ăn cơm chưa? Có muốn húp một chút canh hay
không?"
Đậu Trạch có phần mệt mỏi lắc đầu một cái, nói:
"Anh ăn đi, tôi ăn ở bệnh viện rồi."
Hắn lên lầu thay ra bộ đồ thường, lại nghĩ tới
chuyện Đậu Nguyên đổi nghề, nhịn không được hỏi Hoắc Tư Minh: "Chị tôi đổi
nghề."
"Thật sao? Chuyển đến chỗ nào? Đãi ngộ như
thế nào?" Hoắc Tư Minh mang vẻ mặt trong sáng không giống như là giả bộ.
Trong lòng Đậu Trạch liền tin một nửa, quả nhiên
chính mình đã suy nghĩ nhiều, Hoắc Tư Minh cả ngày trăm công nghìn việc, cũng
không có nhiều thời gian rảnh rỗi mà đi lo cho nhà bọn họ từ trên xuống dưới
một đống việc vặt vãnh, liền nói: "Không có hỏi tên công ty, chỉ biết là
nằm trên quốc lộ chính, đãi ngộ cũng không tệ lắm, so với trước đây thì nhàn hạ
hơn, có thể chăm sóc đứa cháu cùng cha mẹ tôi."
Hoắc Tư Minh ngồi trước bàn ăn gật đầu, nói:
"Vậy thì tốt, cha mẹ ít ở bên cạnh con bé, đối với sự trưởng thành không
tốt." Lại vô ý hỏi: "Anh rể em đâu? Sao trước giờ không nghe em nhắc
qua?"
"Con bé sinh ra không được bao lâu thì ly
dị, là một tên xấu xa."
Hoắc Tư Minh hiểu rõ, gật đầu, hắn ăn xong cơm
tối, liền hỏi Đậu Trạch: "Em vừa ăn cái gì? Cũng không nhắn với anh."
"Tôi...mẹ tôi mua cháo ăn với bánh
bao." Hắn sợ Hoắc Tư Minh lại trách hắn ăn lung tung bên ngoài, liền nói
láo.
Hoắc tổng vừa nhìn vẻ mặt của hắn là biết bên
trong có trò lừa, nhưng không vạch mặt hắn, mà nói: "Vậy muốn ăn chút nữa
không? Hay chúng ta đi xem phim? Dưỡng thai từ nhỏ, đối với hài tử mới
tốt."
Đậu Trạch vốn muốn cự tuyệt, lại bị nửa câu sau
nói ra nghẹn đến không còn cách nào khác, rốt cục vẫn gật đầu một cái:
"Vậy anh đợi tôi tắm trước, người dơ quá."
Chờ Đậu Trạch từ trên lầu đi xuống, Hoắc Tư Minh
đã ở trong phòng khách chuẩn bị mở màn hình, trên cầu thang chỉ chừa lại hai
ngọn đèn nhỏ, phòng Đậu Trạch xuống cầu thang không thấy rõ đường đi. Ánh đèn
lờ mờ u ám, không nhìn thấy rõ sự vật trong phòng khách, trong không khí lại
thoảng có mùi Lavender hương cỏ thơm, Đậu Trạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn bàn
trà, Hoắc Tư Minh đặt trên bàn hai ngọn nến, hắn không nhịn được nói: "Anh
đốt nến làm gì? Lại không cúp điện."
"Đây là nến thơm mùi hoa cỏ."
Đậu Trạch mặc kệ đó là ngọn nến gì, nói chung
cũng là công cụ chiếu sáng, làm thế càng làm cho nơi này ám muội, đều muốn nổi
da gà. Hắn đi tới, cách xa Hoắc Tư Minh, cảnh giác ngồi xuống ghế sô pha, nói:
"Thiết bị nhà anh đều đầy đủ cả, rạp chiếu phim cũng không cần phải đi tới
nữa."
"Rạp chiếu phim bây giờ không có phim hay,
hơn nữa không khí không được tốt, không bằng ở nhà." Hoắc Tư Minh đàng
hoàng trịnh trọng giải thích, còn nói: "Nếu như em muốn đi, chúng ta có
thể tranh thủ đi."
Đậu Trạch liên tục xua tay, nói: "Không
không không, tôi cũng tùy tiện nói vậy thôi, không có ý tứ gì khác."
Hoắc Tư Minh liền không nói nữa, nhấn bộ điều
khiển từ xa, hai ngọn đèn ở cầu thang cũng tắt đi, trong phòng khách màn hình
cũng sáng lên, hắn ngồi sát bên một góc sô pha, nói: "Nếu như ngồi không
thoải mái thì em có thể nằm xuống."
Đậu Trạch lắc đầu một cái, hắn xoa chân, một tay
nâng cầm, cả người tựa vào ghế sô pha cùng tay vịn, rủ mí mắt, nhìn thấy một
đám người chen chúc đón một chiếc du thuyền to lớn, liền hỏi: "Là 'Tàu
Titanic' à?"
Hoắc Tư Minh gật gù, nói: "Xem qua
chưa?"
"Xem rồi nhưng không hết, có một đoạn ngủ
quên."
Câu nói này bỗng chốc bại lộ bản chất khiếm
khuyết văn nghệ của hắn, Hoắc Tư Minh cười cười, cũng không nói lời nào. Trong
phòng trở nên yên tĩnh, phim diễn đến thời điểm Rose lần đầu gặp Jack, Đậu
Trạch đã nhàm chán gãi da tay, hắn hỏi: "Trong nồi còn ngân nhĩ hạt sen không?"
Hoắc Tư Minh gật gù, nói: "Em muốn ăn à?
Tôi đi lấy cho em."
"Không cần không cần, anh xem đi, tôi tự
đi." Dứt lời liền mang dép đứng lên, Hoắc Tư Minh nhanh chóng mở đèn, Đậu
Trạch hướng về phòng bếp nói: "Đừng lo, anh tiếp tục xem đi."
Khóe miệng Hoắc Tư Minh không nhịn được nở nụ
cười, máy chiếu phim vẫn chưa tắt, phim vẫn còn đang chiếu. Một lát sau, Đậu
Trạch bưng một chén ngân nhĩ hạt sen lại, ngồi xuống một bên húp từng ngụm. Nếu
đổi lại là những đứa bạn khác, đại khái sớm muộn hắn cũng đánh cho một trận, có
lẽ Hoắc Tư Minh nghe tiếng hắn húp, chỉ cảm thấy thú vị. Đậu Trạch uống xong
một chén canh, ngồi yên vị tiêu hóa một chút, lại cảm thấy tẻ nhạt muốn vò đầu,
ngồi một lúc lại cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng vẫn phải nghe lời Hoắc Tư Minh mà co
chân nằm nghiêng trên ghế sa lông. Vóc dáng đại khái to cao, mặc dù co chân
nhưng mũi chân vẫn là suýt đụng đến chân của Hoắc Tư Minh, tứ chi hai người đại
khái là chỉ kém nhau vài milimet, vì nhiệt độ cơ thể lớn đến nỗi có thể cảm
nhận được, Hoắc Tư Minh cảm giác trên đùi mình một phần da dẻ mơ hồ nóng lên.
Phim chiếu hơn nửa, lúc Rose cởi quần áo nằm
trên ghế sa lông để Jack vẽ cơ thể, tư thế kia quả thực rất giống tư thế của
Đậu Trạch lúc này, làm cho trạch nam nào đó cực kỳ không dễ chịu, bỗng nhiên ngồi
dậy, phê bình nói: "Làm sao mà tùy tiện lại cởi quần áo?"
Hoắc Tư Minh cho rằng hắn đã ngủ, không nghĩ đến
bỗng chốc lại ngồi dậy nói ra một câu phê bình như thế, khóe miệng không khỏi kéo
lên, len lén cười.
Đậu Trạch gác hai chân lên ghế sa lông, kiểu
ngồi thiền. Một lát sau, Jack lôi kéo Rose vào bên trong khoang thuyền
Rolls-Royce trình diễn một màn cảm xúc mãnh liệt. Không biết Hoắc Tư Minh từ
đâu mà có phim HD không cắt như vậy, nhìn thấy mặt Đậu Trạch ửng hồng, đặc biệt
là xem cảnh ám muội như vậy, có chút không dễ chịu, nói: "Anh không cảm
thấy dưỡng thai như thế này có quá sớm sao?"