Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2016

Chương 19- EMTCTT

, , , , , , , , ,

Đậu Trạch có phần hoài nghi về vận may đột ngột của Đậu Nguyên, hắn hỏi: "Trước đây em chưa nghe chị nói có ý muốn đổi nghề, làm sao bỗng nhiên tìm được một việc tốt như vậy? Hôm qua gặp em cũng không nói."

"Quản lý đột nhiên tìm tới chị, chị cũng không biết." Đậu Nguyên vẫn là người lăn lộn với xã hội có kinh nghiệm lâu năm, đối với nghi vấn của Đậu Trạch, sắc mặt cũng không thay đổi lại bình tĩnh, nói: "Nhiều năm xui xẻo như vậy, thời cơ đến lại không tốt sao?"

Nàng nói như vậy, Đậu Trạch cũng không còn cách nào. "Không phải không được, dù sao cũng phải cẩn thận một chút đúng không? Làm sao có việc cho không từ trên trời rơi xuống? Chỗ mới của chị làm ở đâu?"

"Trên quốc lộ chính, cách chỗ em ngày hôm qua..." Nàng đang muốn nói cách chỗ em ngày hôm qua té xỉu, lại nghĩ đến cha mẹ còn ngồi bên cạnh, liền thay đổi nói: "Gần ở chỗ ngày hôm qua hai chị em mình gặp mặt."

Lưu Thanh cảm thấy hiếu kỳ, hỏi: "Mấy đứa ngày hôm qua gặp nhau? Sao không nghe nhắc đến?"

Đậu Nguyên dù sao cũng có phương pháp lừa gạt bà, liền nói: "Nó đi gặp khách hàng, con vừa vặn xuống lầu mua cơm trưa, liền gặp nhau."

Nghe Đậu Nguyên nói hợp tình hợp lý, Lưu Thanh cũng không truy cứu nữa. Đậu Trạch nghe nàng nói ở quốc lộ chính thì có chút yên tâm, công ty Hoắc Tư Minh ở trung tâm thành phố, việc này đại khái không phải do hắn làm. Nhưng vẫn là không nhịn được khuyên: "Chị vẫn nên cẩn thật một chút, đừng để người ta lừa."

"Chị đây cũng lớn hơn mày, lại không phải tiểu hài tử, điều đó em nghĩ chị không biết sao?". Đậu Nguyên không thích nghe đệ đệ giáo huấn, nói tránh đi: "Hoắc tổng thật là có bản lĩnh, miệng lưỡi mấy người trong này lời ra lời vào, liền nói với bác sĩ, các y tá lập tức thay đổi thái độ, đối với cha cùng con bé so với trước đây lưu tâm nhiều hơn."

Tạ Tiểu Nam đang ngồi trên ghế sa lông xem truyện tranh, trong lồng ngực còn ôm con gấu mà Hoắc Tư Minh mang đến lần trước.

Đậu Trạch nhìn một cái, rồi nhìn Đậu Nguyên nói: "Có phải do chị nghĩ như vậy? Em thấy mọi người trong đây từ đầu tới cuối đều rất tận tâm."

"Em chính là quá đơn giản, nhìn ai cũng giống như người tốt. Cái tiểu hộ lý kia, ánh mắt nhìn của cô ta với Hoắc tiên sinh so với ánh nhìn với em có giống nhau sao? Em còn ngu đần ra đó mà không hiểu."

Đậu Trạch bị nàng nói có chút không cao hứng, hắn thừa nhận Hoắc Tư Minh uy nghiêm hơn hắn, nhưng chị ruột lại suy nghĩ như thế thì trong lòng hắn không dễ chịu. Huống hồ nàng không biết được sự tình bên trong, chỉ vì thấy Hoắc Tư Minh trợ giúp thay đổi phòng bệnh liền một mực nói hắn hay, Đậu Trạch không cao hứng nói: "Trong lòng chị chính là quá phức tạp, xem ai cũng giống như người xấu."

"Hoắc tiên sinh người ta là có bản lĩnh, em cũng phải thừa nhận đúng không? Tháng này cha cần có 25 ngàn để làm giải phẫu, nếu như là trước đây, em có làm được không? Em chính là có lòng tự ái quá cao, hiện giờ xã hội này...."

Nhìn thấy hai chị em lại muốn ầm ĩ lên, Đậu Ái Quốc bám tựa trên giường bệnh mở miệng: "Ầm ĩ cái gì? " Rồi nhìn Đậu Trạch nói: "Tiểu Hoắc đúng là ân nhân của nhà mình, nhất định phải cảm tạ người ta, lần trước cha thấy con đối với tiểu Hoắc không mang dáng vẻ tôn trọng, may mà tiểu Hoắc dễ tính, có tu dưỡng không so đo với con..."

Trong lòng Đậu Trạch kìm nén một hơi, nhưng phun không ra, trước mắt là chị cùng cha một xướng một họa giáo huấn hắn, nếu không kìm được thì thật là Đậu Trạch đem những chuyện hư hỏng kia nói ra hết rồi, hắn thừa cơ hội giúp đỡ cả nhà trong khoảng thời gian này, mọi thứ đã rất rõ ràng: Mọi người cho hắn là người tốt, các người có biết trong bụng tôi đang mang thai con hắn không đấy!

Hắn đương nhiên không thể nói ra, thật là những chuyện uất ức để trong lòng càng ngày càng nhiều, làm cho bản thân cảm thấy vô dụng.

Lưu Thanh vẫn không chịu nổi nhi tử ăn quả đắng, giảng hòa nói: "Vậy cũng không thể không có tôn nghiêm mà đi lấy lòng người ta? Tôi thấy hiện tại là rất tốt rồi, tôi không thích mấy cái chuyện phải khúm núm mang vẻ mặt tôi tớ đâu."

Đến thăm bệnh, kết quả là cả nhà ầm ĩ một trận, trong lòng Đậu Trạch không mấy dễ chịu, mãi đến tận 5-6h chiều, hộ lý mang cơm tối vào, chỉ có Đậu Ái Quốc và Tạ Tiểu Nam mỗi người một phần, Tạ Tiểu Nam nhỏ con nên ăn cơm cũng ít, Lưu Thanh liền ăn thêm phần dư của Tạ Tiểu Nam, tránh lãng phí, chị em Đậu Trạch bồi bọn họ ăn cơm xong mới dọn chén đũa, xuống lầu kiếm ăn.

Lúc ăn cơm Đậu Nguyên vẫn nhắc lại chuyện cũ, nói với Đậu Trạch: "Bạn bè quen biết như vậy thật không dễ dàng, em đừng tỏ thái độ như vậy, động một chút là nhăn mặt."

"Em lúc nào nhăn mặt? "  Nước súp trong miệng Đậu Trạch còn chưa nuốt xuống, không nhịn được phản bác.

"Em con không nhăn mặt? Em xem lại dáng vẻ của em hiện tại kìa."

"Đó là do chị nói em..." Đậu Trạch cũng không muốn lại tính toán với nàng, ngậm miệng cúi đầu ăn cơm, vừa vặn Hoắc Tư Minh nhắn tin tới, hỏi hắn lúc nào trở về nhà, trong nhà có nấu canh ngân nhĩ hạt sen, nếu như về trễ cũng có thể để ăn khuya.

Hoắc Tư Minh ôn nhu hảo ý đến đúng thời điểm, trong nháy mắt dập tắt lửa giận trong lòng. Tuy rằng Hoắc Tư Minh có lỗi trước, có thể nếu không có sai lầm này, hiện tại hắn kiếm đâu ra tiền chữa bệnh cho cha cùng đứa cháu của hắn đây?

Buổi tối Đậu Nguyên ở lại chăm sóc Tạ Tiểu Nam, Đậu Trạch thì quay trở về, hai người tạm biệt nhau ở cửa bệnh viện, một mình hắn đi xuyên qua công viên, trở về nhà Hoắc Tư Minh.

Lúc tới cửa, hắn không có mật mã mở cửa nên theo thói quen là nhấn chuông, người bên trong đang chờ ở dưới lầu, rất nhanh chạy ra mở cửa, chờ hắn đi vào, hỏi: "Tình hình bác trai thế nào?"

Như thế nào? Cả nhà chúng tôi vì anh mà ầm ĩ một buổi trưa. Trong lòng Đậu Trạch kìm nén, ngoài miệng nói: "Không có gì, tuần sau làm giải phẫu, tình hình cũng không tệ lắm."

Nhà của Hoắc Tư Minh sạch sẽ, không khí thoải mái, hơi lạnh cũng không quá thấp, ánh đèn màu vàng đem toàn bộ phòng khách chiếu lên vẻ ấm áp lan tỏa, Đậu Trạch liền thả lỏng cả người, oán khí cũng vơi đi phần nào.

"Vậy thì tốt." Hoắc Tư Minh đang ở trong phòng bếp, trên bàn ăn bày ra một bộ bát đũa, hai đĩa dưa cải, một gói bánh tráng cuộn, liền hỏi: "Em ăn cơm chưa? Có muốn húp một chút canh hay không?"

Đậu Trạch có phần mệt mỏi lắc đầu một cái, nói: "Anh ăn đi, tôi ăn ở bệnh viện rồi."

Hắn lên lầu thay ra bộ đồ thường, lại nghĩ tới chuyện Đậu Nguyên đổi nghề, nhịn không được hỏi Hoắc Tư Minh: "Chị tôi đổi nghề."

"Thật sao? Chuyển đến chỗ nào? Đãi ngộ như thế nào?" Hoắc Tư Minh mang vẻ mặt trong sáng không giống như là giả bộ.

Trong lòng Đậu Trạch liền tin một nửa, quả nhiên chính mình đã suy nghĩ nhiều, Hoắc Tư Minh cả ngày trăm công nghìn việc, cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi mà đi lo cho nhà bọn họ từ trên xuống dưới một đống việc vặt vãnh, liền nói: "Không có hỏi tên công ty, chỉ biết là nằm trên quốc lộ chính, đãi ngộ cũng không tệ lắm, so với trước đây thì nhàn hạ hơn, có thể chăm sóc đứa cháu cùng cha mẹ tôi."

Hoắc Tư Minh ngồi trước bàn ăn gật đầu, nói: "Vậy thì tốt, cha mẹ ít ở bên cạnh con bé, đối với sự trưởng thành không tốt." Lại vô ý hỏi: "Anh rể em đâu? Sao trước giờ không nghe em nhắc qua?"

"Con bé sinh ra không được bao lâu thì ly dị, là một tên xấu xa."

Hoắc Tư Minh hiểu rõ, gật đầu, hắn ăn xong cơm tối, liền hỏi Đậu Trạch: "Em vừa ăn cái gì? Cũng không nhắn với anh."

"Tôi...mẹ tôi mua cháo ăn với bánh bao." Hắn sợ Hoắc Tư Minh lại trách hắn ăn lung tung bên ngoài, liền nói láo.

Hoắc tổng vừa nhìn vẻ mặt của hắn là biết bên trong có trò lừa, nhưng không vạch mặt hắn, mà nói: "Vậy muốn ăn chút nữa không? Hay chúng ta đi xem phim? Dưỡng thai từ nhỏ, đối với hài tử mới tốt."

Đậu Trạch vốn muốn cự tuyệt, lại bị nửa câu sau nói ra nghẹn đến không còn cách nào khác, rốt cục vẫn gật đầu một cái: "Vậy anh đợi tôi tắm trước, người dơ quá."

Chờ Đậu Trạch từ trên lầu đi xuống, Hoắc Tư Minh đã ở trong phòng khách chuẩn bị mở màn hình, trên cầu thang chỉ chừa lại hai ngọn đèn nhỏ, phòng Đậu Trạch xuống cầu thang không thấy rõ đường đi. Ánh đèn lờ mờ u ám, không nhìn thấy rõ sự vật trong phòng khách, trong không khí lại thoảng có mùi Lavender hương cỏ thơm, Đậu Trạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn bàn trà, Hoắc Tư Minh đặt trên bàn hai ngọn nến, hắn không nhịn được nói: "Anh đốt nến làm gì? Lại không cúp điện."

"Đây là nến thơm mùi hoa cỏ."

Đậu Trạch mặc kệ đó là ngọn nến gì, nói chung cũng là công cụ chiếu sáng, làm thế càng làm cho nơi này ám muội, đều muốn nổi da gà. Hắn đi tới, cách xa Hoắc Tư Minh, cảnh giác ngồi xuống ghế sô pha, nói: "Thiết bị nhà anh đều đầy đủ cả, rạp chiếu phim cũng không cần phải đi tới nữa."

"Rạp chiếu phim bây giờ không có phim hay, hơn nữa không khí không được tốt, không bằng ở nhà." Hoắc Tư Minh đàng hoàng trịnh trọng giải thích, còn nói: "Nếu như em muốn đi, chúng ta có thể tranh thủ đi."

Đậu Trạch liên tục xua tay, nói: "Không không không, tôi cũng tùy tiện nói vậy thôi, không có ý tứ gì khác."

Hoắc Tư Minh liền không nói nữa, nhấn bộ điều khiển từ xa, hai ngọn đèn ở cầu thang cũng tắt đi, trong phòng khách màn hình cũng sáng lên, hắn ngồi sát bên một góc sô pha, nói: "Nếu như ngồi không thoải mái thì em có thể nằm xuống."

Đậu Trạch lắc đầu một cái, hắn xoa chân, một tay nâng cầm, cả người tựa vào ghế sô pha cùng tay vịn, rủ mí mắt, nhìn thấy một đám người chen chúc đón một chiếc du thuyền to lớn, liền hỏi: "Là 'Tàu Titanic' à?"

Hoắc Tư Minh gật gù, nói: "Xem qua chưa?"

"Xem rồi nhưng không hết, có một đoạn ngủ quên."

Câu nói này bỗng chốc bại lộ bản chất khiếm khuyết văn nghệ của hắn, Hoắc Tư Minh cười cười, cũng không nói lời nào. Trong phòng trở nên yên tĩnh, phim diễn đến thời điểm Rose lần đầu gặp Jack, Đậu Trạch đã nhàm chán gãi da tay, hắn hỏi: "Trong nồi còn ngân nhĩ hạt sen không?"

Hoắc Tư Minh gật gù, nói: "Em muốn ăn à? Tôi đi lấy cho em."

"Không cần không cần, anh xem đi, tôi tự đi." Dứt lời liền mang dép đứng lên, Hoắc Tư Minh nhanh chóng mở đèn, Đậu Trạch hướng về phòng bếp nói: "Đừng lo, anh tiếp tục xem đi."

Khóe miệng Hoắc Tư Minh không nhịn được nở nụ cười, máy chiếu phim vẫn chưa tắt, phim vẫn còn đang chiếu. Một lát sau, Đậu Trạch bưng một chén ngân nhĩ hạt sen lại, ngồi xuống một bên húp từng ngụm. Nếu đổi lại là những đứa bạn khác, đại khái sớm muộn hắn cũng đánh cho một trận, có lẽ Hoắc Tư Minh nghe tiếng hắn húp, chỉ cảm thấy thú vị. Đậu Trạch uống xong một chén canh, ngồi yên vị tiêu hóa một chút, lại cảm thấy tẻ nhạt muốn vò đầu, ngồi một lúc lại cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng vẫn phải nghe lời Hoắc Tư Minh mà co chân nằm nghiêng trên ghế sa lông. Vóc dáng đại khái to cao, mặc dù co chân nhưng mũi chân vẫn là suýt đụng đến chân của Hoắc Tư Minh, tứ chi hai người đại khái là chỉ kém nhau vài milimet, vì nhiệt độ cơ thể lớn đến nỗi có thể cảm nhận được, Hoắc Tư Minh cảm giác trên đùi mình một phần da dẻ mơ hồ nóng lên.

Phim chiếu hơn nửa, lúc Rose cởi quần áo nằm trên ghế sa lông để Jack vẽ cơ thể, tư thế kia quả thực rất giống tư thế của Đậu Trạch lúc này, làm cho trạch nam nào đó cực kỳ không dễ chịu, bỗng nhiên ngồi dậy, phê bình nói: "Làm sao mà tùy tiện lại cởi quần áo?"

Hoắc Tư Minh cho rằng hắn đã ngủ, không nghĩ đến bỗng chốc lại ngồi dậy nói ra một câu phê bình như thế, khóe miệng không khỏi kéo lên, len lén cười.

Đậu Trạch gác hai chân lên ghế sa lông, kiểu ngồi thiền. Một lát sau, Jack lôi kéo Rose vào bên trong khoang thuyền Rolls-Royce trình diễn một màn cảm xúc mãnh liệt. Không biết Hoắc Tư Minh từ đâu mà có phim HD không cắt như vậy, nhìn thấy mặt Đậu Trạch ửng hồng, đặc biệt là xem cảnh ám muội như vậy, có chút không dễ chịu, nói: "Anh không cảm thấy dưỡng thai như thế này có quá sớm sao?"

Continue reading Chương 19- EMTCTT

Chương 18 - EMTCTT

, , , , , , , , ,

Cả hai cùng trở về nhà của Hoắc Tư Minh cũng đã 11h trưa, những người giúp việc đang ở bên trong làm cơm trưa. Chiều hôm qua Hoắc Tư Minh cố ý căn dặn các nàng, từ bây giờ, mỗi buổi trưa cuối tuần cũng phải đến làm cơm. Lúc đó Đậu Trạch cũng không chịu ở lại, bây giờ thì hắn cũng đã chấp nhận rồi, vừa nhìn là biết người này suy tính kĩ càng.

Âm thanh của chổi quét nhà, tiếng chén bát cọ vào nhau tạo thành một âm thanh hỗn hợp bên trong phòng. Đậu Trạch đẩy cửa vào đã nhìn thấy các nàng, liền cười chào hỏi một chút, sau đó đi lên phòng ngủ. Hoắc Tư Minh đi vào nhà sau, tiến lại phòng ngủ, gõ gõ cửa phòng ngủ của mình, bên trong nói ra: “Vào đi.”

Hắn vừa mới đẩy cửa vào, liền nhìn thấy Đậu Trạch đang thu xếp đồ đạc trong va li. Sợ rằng làm bẩn giường hắn nên Đậu Trạch đặt va li dưới sàn. Bên trong va li được mở ra, nhìn thấy rõ có một túi ni long chứa toàn quần lót, đủ màu hồng, lục, lam, đen sặc sỡ không thiếu màu nào, trên quần có in dòng chữ CK, nhìn vào cũng biết đó là hàng giá bình dân.

Hoắc Tư Minh có lòng muốn giúp hắn đổi những cái quần này, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại nuốt vào trong, dừng 20s mới nói: “Hiện tại quần này rất chặt?”

“Cũng còn tốt.” Đậu Trạch cúi đầu kéo thắt lưng của chính mình, nói: “Trước đây mua quần áo cũng rộng, vì sợ ngày nào đó ăn nhiều rồi mập lên, nên bây giờ thật sự đồ mặc vẫn còn được.”. Tay hắn còn kéo hai cái quần trên người, tựa hồ đang tìm kiếm nơi để đồ đạc.

Hoắc Tư Minh nói: “Để trong ngăn tủ của tôi đi.” Hắn đi tới mở cửa tủ, lật qua lật lại quần áo bên trong, nơi đó có chứa một số quần áo, vài cái áo sơ mi, áo ngủ, áo mặc thường ngày, một số quần lót, đều được xếp chỉnh tề. chứa trong một ngăn tủ rất rộng. “Để vào đó đi, laptop của em có thể để trong thư phòng, nơi đó để làm việc, có wifi cũng tiện.”

Đậu Trạch gật gù, nhìn Hoắc Tư Minh ở lại treo quần áo, lại nhìn quần áo rẻ tiền trong tay mình, nở nụ cười, nói:  “Đồ của tôi để chung với hàng hiệu của anh quả là không hợp.”

Hoắc Tư Minh nhìn hắn cong khóe môi, nói: “Có người ăn mặc giản dị nhưng nhìn vào rất đẹp, có người mang trên người hàng hiệu nhìn cũng giống như bán quán hàng rong bên ngoài. Quần áo giá trị, cơ bản chỉ đoán được là hạng người gì mà thôi.”

Nghe hắn nói vậy, trên mặt Đậu Trạch nở nụ cười như hoa, không nói gì nữa, đem quần áo để vào trong tủ đồ của Hoắc Tư Minh.

Hoắc Tư Minh nói: “Tôi qua phòng giữ đồ, em từ từ thu dọn đi, một lúc xuống ăn cơm.”

Hắn gật đầu, tổng cộng cũng không có bao nhiêu đồ vật, lúc Hoắc Tư Minh ra ngoài thì hắn cũng dọn gần xong rồi.

Người giúp việc đứng ở phòng khách hô: “Hoắc tổng, đã đến giờ dùng cơm rồi.”

Đậu Trạch thay một bộ đồ thường, đi xuống lầu, các nàng hỏi: “Đậu tiên sinh, cơm trưa đã làm xong, chúng tôi về trước.”

Hắn bị gọi ‘Đậu tiên sinh’ thật không dễ chịu, nhìn các nàng cũng gần bằng tuổi của mẹ hắn rồi. Hắn ngần ngại cười ra tiếng nói: “Có thể đừng gọi tôi như vậy, gọi tiểu Đậu là được rồi.”

Các nàng nhìn dáng vẻ nhu thuận dễ gần của hắn, trước khi về liền sửa lại xưng hô.

Hoắc Tư Minh đại khái là có bệnh thích sạch sẽ, tối hôm qua ở bệnh viện ngủ một đêm, ngày hôm nay trở về liền muốn tắm rửa. Mấy cô giúp việc vừa ra cửa, hắn liền quấn khăn tắm từ phòng tắm bước ra. Làn da của hắn so với Đậu Trạch lại có phần trắng hơn, bắp thịt trên người nổi lên cuồn cuộn nhưng không có vẻ gì là mập mạp mà là nhìn cơ thể rất đầy đặn so với khung xương thon dài kia.

Đậu Trạch ngẩng đầu nhìn nhìn cơ thể hắn, cau mày nói: “Sao anh không mặc quần áo mà lại ra đây? Nhỡ các cô giúp việc còn ở lại thì sao? Nhìn có phù hợp không?”

Rõ ràng Hoắc Tư Minh đang muốn trưng bày cơ thể tuấn mỹ này ra, giờ lại bị một trận phê bình nhưng cũng không buồn phiền mà nói: “Tôi nghe được bên ngoài đóng cửa rồi mới bước ra.”

“Vậy nhỡ người ta vào kiểm tra đồng hồ nước? Hay mấy cô giúp việc ra ngoài mua muối? Ăn mặc như vậy bước ra không thích hợp.” Hắn nói xong lại ý thức được lời nói của mình đã vượt qua giới hạn, lúc Hoắc Tư Minh ở một mình làm sao chắc là hắn không làm thế, tại chính mình tỏ vẻ mà không biết ngại, đi quản người ta, thiệt là không biết phân biệt.

Hoắc Tư Minh cũng không chấp nhất lời chỉ trích của hắn, mà thoải mái nói: “Cả hai đều là nam nhân, em ngại cái gì?”

“…” Đậu Trạch bị hắn làm cho nói không nên lời, từ trong mũi thở ra hơi mạnh, nói tránh đi: “Mặc quần áo vào rồi xuống ăn cơm.”

Chờ Hoắc Tư Minh từ trên lầu xuống, Đậu Trạch đã bới cơm cùng mở nắp đồ ăn hết rồi. Hoắc Tư Minh cũng biết khẩu vị của hắn, không chút biến sắc, tên đầu bếp kia cũng dạy dỗ được rồi. Đậu Trạch cũng không nói gì, cảnh tượng này thật sự lúng túng, hai người ngồi yên tĩnh đối diện nhau ăn cơm nhưng không tìm ra được một đề tài nào để tán gẫu.

Đậu Trạch khỏe lại ăn uống cũng nhanh hơn, Hoắc Tư Minh cũng cảm giác được, nhưng không nói ra, chậm rãi dùng đũa gắp một miếng dưa cải chua trơn nhẵn, nói: " Công ty của em là 'Chăm sóc sắc đẹp Duyệt Vi' à? Là nhãn hiệu mới?"

"Đúng đấy, thành lập cũng chưa tới 5 năm". Hắn cũng không cảm thấy đây là chuyện cơ mật gì, thuận miệng nói cho Hoắc Tư Minh: "Quy trình sản xuất thì nhập từ một chỗ khác, hiện tại thì đang khai thác một số thị trường mới, một số tiểu thương thì cũng nhập hàng từ công ty, công ty cũng không có mở cửa hàng để buôn bán. Phương pháp phối chế sản phẩm tuy là không mới nhưng cũng không làm trái quy tắc mà làm sản phẩm hấp dẫn để thu hút khách hàng, chỉ quan trọng vào chất lượng sản phẩm mang lại, công ty thành lập không lâu, bộ phận quảng cáo vẫn chưa được hình thành, vẫn còn đang trong giai đoạn thăm dò." Nói về lĩnh vực mà mình am hiểu, mồm miệng Đậu Trạch lanh lợi hẳn ra, cuối cùng còn mở miệng cười, nói: "Thế nào? Anh muốn mở thẩm mỹ viện à? Tôi chiết khấu giá bán sản phẩm cho anh."

Hoắc Tư Minh cười cười: "Em đối với những khách hàng khác cũng như thế à? Chuyện gì cũng nói hết ra?"

"Đối với bọn họ thì khẳng định không như vậy, còn anh thì khác. Anh không phải chuyên kinh doanh lĩnh vực này thì điều tra để làm gì? Tôi giấu anh chi?" Hắn hiểu Hoắc Tư minh là người tinh thông, liền cảm thấy Hoắc Tư Minh ngoài phương diện nào đó thiếu hụt thì còn lại chuyện gì cũng làm được.

Hoắc Tư Minh đứng dậy giúp hắn chang súp chua cay vào chén, liền thuận miệng hỏi: "Nếu công ty không có tiền đồ như vậy, sao em còn ở lại làm, vậy mà còn rất phấn khởi? Tôi thấy trong túi báo cáo của em, toàn là báo cáo về phân tích khách hàng, phân tích lòng tin khách hàng đối với sản phẩm, những việc đó là bên bộ phận marketing. Em làm có hữu dụng không?"

Đậu Trạch tranh luận đến phấn khởi, uống một hớp súp, nói: "Ai nói không có tiền đồ? Vậy là chưa đấy thôi, làm được thành tích, tôi cùng công ty mới trưởng thành hơn, đây mới thật sự có giá trị. Nếu như ở những công ty nước ngoài lớn như châu Âu hay châu Mỹ, tôi làm ở đó cả đời cũng không thể thăng chức, đó mới là không có tiền đồ." Hắn nhớ tới Hoắc Tư Minh nhắc đến phần báo cáo kia, vô vị liếm miệng nói: "Phần báo cáo đó lúc trước để dùng báo cáo khi đi công tác, tôi làm rất tốt, kết quả không dùng đến..."

Hoắc Tư Minh hiểu rõ, nói: "Đều sẽ có cơ hội dùng đến."

"Anh làm sao đột nhiên hỏi chuyện này? " Hắn ăn đã gần no, chùi miệng hỏi.

Hoắc Tư Minh suy nghĩ một chút, nói: "Gần đây định thu mua một công ty mỹ phẩm, quy mô cũng gần như Duyệt Vi vậy, liền muốn hỏi em chút ý kiến."

Đậu Trạch cười ha ha lên: "Tôi có gì tốt để hỏi ý kiến? Anh vẫn nên xem số liệu đi, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, đối với công ty cũng là xuất phát từ lợi ích bản thân, không có giá trị kham khảo."

"Tại sao không có? Em hôm nay nói cho tôi rất nhiều thứ có giá trị.". Hắn cười cười, lại nhìn đôi mắt Đậu Trạch, nói: "Không phải mỗi nhân viên đều tận tâm với công việc giống như em, làm người khác phải kính nể."

Ngàn xuyên vạn xuyên nịnh nọt phóng ra, liền đem Đậu Trạch bay lên trời, hắn cao hứng nhếch miệng lại có chút ngượng ngùng, nói: "Cũng đừng nói khuếch đại như vậy chứ, chính là...chính là cố gắng an phận làm việc mà thôi. Anh cả trăm công nghìn việc, so với cực khổ của anh thì có đáng gì."

Hoắc Tư Minh cười cười không nói lời nào, đứng lên dọn bàn ăn, Đậu Trạch muốn phụ một tay, bị hắn từ chối: "Em đến phòng khách nghỉ ngơi đi, hay là xem TV đi, tôi lại sợ chuyện gì ngoài ý muốn."

Nghe hắn nói vậy, Đậu Trạch liền thu tay lại, nhưng không đi xem TV mà đi đến phòng khách xem tài liệu. Hoắc Tư Minh rửa chén xong đi đến, thúc hắn lên lầu ngủ trưa. Trong thành phố này, mấy nhân viên bình thường ai lại có thói quen này? Ít nhiều gì cũng đi ngủ một lát chừng 20 phút, huống hồ Đậu Trạch là người chịu khó, đã hai năm đều không ngủ quá giờ ngọ. Lúc này vì cái thai trong bụng, nên không thể giả vờ giả vịt, không nghĩ là nằm ở trên giường, nhưng thật sự là buồn ngủ.

Nệm này thật ra rất nhuyễn lại thoải mái, nằm xuống mọi mệt mỏi đều tan biến hết.

Hoắc Tư Minh thúc hắn đi ngủ, chính mình lại không ngủ, xem một số tư liệu công ty Duyệt Vi mà nhân viên cấp dưới gửi cho hắn, xoa xoa mi tâm. Số liệu cùng với lời nói của Đậu Trạch gần như giống nhau, công ty này tựa như vô bổ, ăn thì không ngon mà bỏ thì tiếc, tuy có tiền đồ, nhưng bởi vì người lãnh đạo không chút tài cán gì, 5 năm mà cũng chỉ khai thác được một số thẩm mỹ viện làm thị trường, thiết bị công ty cũng kém chất lượng, định vị không đủ chính xác, trang trí đẹp nhưng không đủ để thu hút khách hàng.

Ngày hôm nay Đậu Trạch ngủ trưa không dài, từ phòng ngủ bước ra đã thấy Hoắc Tư Minh mới vừa gọt một dĩa trái cây, liền đưa cho hắn một ly nước. Tỉnh ngủ rất dễ khát nước, hắn nhận lấy liền uống, uống một nửa, hỏi: "Anh không ngủ trưa sao?"

"Ngủ được 10 phút, tôi ngủ ít." Hoắc Tư Minh đẩy đĩa trái cây về phía hắn.

Đậu Trạch ăn một múi cam, Hoắc Tư Minh hỏi: "Ngọt không?"

"Ngọt". Hắn ăn một miếng nữa, nói: "Anh cũng ăn đi." Hai người dường như trở lại ngày trước, đều hiểu ý nhau, ngồi chung một chỗ ăn hết cả đĩa trái cây.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời rừng rực, Đậu Trạch đi phòng vệ sinh rửa mặt, đi ra liền nói: "Tôi đến bệnh viện thăm cha, hôm nay thứ 7, không đi cha lại chờ."

"Tôi đưa em đi."

Từ khi 2 người ký hợp đồng, Đậu Trạch cũng không tự đi, đến đó cũng phải Hoắc Tư Minh đưa đi, không cho đưa lại muốn cãi nhau. "Đi qua công viên nhỏ là đã đến rồi, anh ở nhà đợi đi, bên ngoài rất nóng."

Hoắc Tư Minh không đồng ý, hắn không biết tìm từ đâu một cây dù cực lớn che nắng, một đường hộ tống Đậu Trạch đi bệnh viện. Cũng may là trời nóng, người ra đường không nhiều, bằng không lại nhìn thấy cảnh hai nam nhân làm loại ám muội này thì không khỏi đàm tiếu.

Đi tới hành lang dưới lầu, Hoắc Tư Minh vẫn không lên, mà trở về đường cũ. Đây là sự kiên trì của Đậu Trạch, ngày hôm nay thứ 7, đại khái hắn sẽ ở trong bệnh viện lâu một chút, cũng có thể ở lại bồi người nhà ăn cơm tối cũng nên, cũng không thể để cho Hoắc Tư Minh đứng đợi cả một buổi chiều.

Lúc đi vào phòng bệnh, hiếm thấy Đậu Nguyên cũng đến, Đậu Trạch liền hỏi: "Hôm nay chị không tăng ca sao?"

Đậu Nguyên nói: "Chị đổi việc làm rồi."

Đậu Trạch kinh ngạc, hỏi: "Đổi khi nào? Làm sao không nói một tiếng?"

"Là cuối tuần trước, đãi ngộ cũng không tệ lắm."

Continue reading Chương 18 - EMTCTT

Chương 17- EMTCTT

, , , , , , , , ,
Hoắc Tư Minh ngẩng đầu nhìn nhưng bất động làm cho Đậu Trạch tức muốn điên lên được, trực tiếp đi ra ban công lấy bộ đồ đang phơi trên sào còn đang ướt sũng, cắn răng nói: "Anh cho rằng quần áo ướt thì tôi không đi được sao?"

Hoắc Tư Minh nhìn bộ dạng bất chấp, chưa kịp thời gian để suy nghĩ liền chạy đến cản hắn, sợ hắn cứ như thế mà mặc quần áo ướt sũng bỏ đi, mới vừa bệnh thì cơ thể sao có thể chịu nổi?

Đậu Trạch mặc kệ hắn, dùng tay đánh trả, đẩy hắn ra khỏi mình, suýt chút nữa nôn ra hết cơm vừa ăn. Hoắc Tư Minh cũng không dám buông tay, trên sào treo quần áo bị rơi xuống đất, Đậu Trạch đang đánh đập Hoắc Tư Minh cũng dừng lại, một tay đỡ đầu gối, một tay đỡ bụng, sắc mặt trắng bệch, nửa ngồi nửa quỳ thở dốc.

Hoắc Tư Minh nhất thời hoảng sợ khiếp vía, đỡ hắn dậy hỏi: "Sao vậy? Đau bụng sao?"

Đậu Trạch không kịp trả lời hắn, trên trán xuất hiện nhiều mồ hôi lạnh rơi xuống, đôi môi đau đến mất sắc. Hoắc Tư Minh ôm hắn từng bước đến sô pha, đỡ cổ và eo hắn nằm xuống, lại lấy điện thoại gọi cho bác sĩ, kêu họ trực tiếp đến đây. Đậu Trạch nằm trên ghế sô pha đã dần dần bình tỉnh lại, trên trán điểm vài sợi tóc bị mồ hôi làm dính lại với nhau, hắn nhắm chặt mắt, cũng không nói lời nào.

Cúp điện thoại, Hoắc Tư Minh ngồi xổm trên ghế sô pha, nắm chặt tay Đậu Trạch, một tay khác đang cầm khăn lau mồ hôi cho hắn. Tinh thần đã ổn định hơn, hắn hơi nghiêng mặt, rõ ràng là không muốn Hoắc Tư Minh chạm vào hắn. Sự việc xảy ra trong nháy mắt, cực kỳ đáng sợ, mồ hôi lạnh trên lưng Hoắc Tư Minh cũng chảy ra, thấm ướt cả một thân sau, hắn từ từ bình tĩnh lại hỏi: "Còn đau không?"

Đậu Trạch lắc đầu một cái, trong bụng yên tĩnh lại, thân thể không cử động, miễn cưỡng nhắm mắt, không muốn nhìn hắn.

Qua 15 phút sau, bên ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Hoắc Tư Minh suy đoán là bác sĩ đã đến, liền đi mở cửa. Bị gọi đến bất ngờ, vị bác sĩ cũng vừa mới ăn cơm xong, trên người thoang thoảng mùi rau hẹ, phía sau còn có hai hộ lý, một nam một nữ, đều mặc đồng phục y tá.  Bác sĩ nhìn thấy hắn ra mở cửa chào một tiếng Hoắc tổng, lại hỏi: "Bệnh nhân đâu?"

Hoắc Tư Minh dẫn bọn họ đi đến ghế sô pha, lại nhìn thấy người đang nằm nơi đó mái tóc ướt nhẹp phủ trên trán.

Bác sĩ cầm ống nghe kiểm tra một phe, lại hỏi: "Hiện tại còn thấy đau không?"

Đậu Trạch lắc đầu một cái, cũng không nói lời nào, Hoắc Tư Minh liền tiếp lời: "Vừa nãy rất đau"

"Vừa làm cái gì sao? Vì sao lại đột nhiên đau lên như vậy?" Hắn cởi quần Đậu Trạch xuống.

Người đang nằm trên ghế sa lông lúc này mới cảnh giác, theo bản năng kéo quần lên lại.

Bác sĩ nói: "Đừng lo lắng, chỉ là kiểm tra một chút."

Đậu Trạch nghe vậy mới chậm rãi thả lỏng tay ra, lại cảm thấy việc này rất khó coi, huống hồ ở đây lại có nữ nhân, hắn mang theo giọng nói yếu ớt thốt ra: "Có thể nói với họ xoay người ra sau được không?"

Phía sau hai vị y tá tự giác xoay người, Hoắc Tư Minh lại không cử động, một bên mím môi, nhìn bác sĩ cởi quần Đậu Trạch xuống, lộ ra tiểu Đậu Trạch sạch sẽ đang ngủ đông trong bụi cỏ, bác sĩ không để ý đến nơi đó, mà là đưa tay đến hậu môn của hắn. Đó là nơi bí mật, nhưng vì trường hợp phải kiểm tra nên Đậu Trạch không thể làm gì khác, mu bàn chân căng cứng.

Cũng may bác sĩ chỉ coi trong nháy mắt, liền giúp hắn kéo quần lên, nói: "Hiện tại không nhìn ra được gì nghiêm trọng, đảm bảo an toàn thì nên đưa đến bệnh viện kiểm tra lại, sợ nếu nước ối bị vỡ, vậy thì cực kỳ nguy hiểm."

Đậu Trạch nằm thẳng trên ghế sa lông, trên bụng nhô lên càng thêm rõ ràng, hắn lại đang mang thai, thân thể lại quá mức cường tráng, không một chút xíu nữ tính gì cả.

Bác sĩ nhìn Hoắc Tư Minh nói: "Chúng ta nên đến bệnh viện một chuyến.". Hai vị y tá chuẩn bị sẵn cáng cứu thương nhằm đề phòng mọi chuyện có thể xảy ra, lúc này liền phát huy tác dụng. Đậu Trạch ngọ ngoạy muốn tự mình đứng lên, bác sĩ liền ngăn cản, nói: "Cậu không thể cử động."

Hoắc Tư Minh cùng y tá nam dùng sức nâng hắn từ băng ghế lên băng ca, sau đó di chuyển ra ngoài, mặc kệ hắn vẫn còn đang mặc áo ngủ. Vừa trải qua cơn đau kịch liệt, Đậu Trạch nhắm mắt nằm yên, Hoắc Tư Minh vẫn nắm tay hắn không buông ra, hắn cũng không còn giẫy giụa tức giận, uể oải mặc cho hắn nắm.

Chờ lên xe cứu thương xong, bác sĩ mới hỏi lại: "Vừa nãy sao đột nhiên lại đau? Làm hành động gì dữ dội lắm sao?"

Lúc này Đậu Trạch mới cảm thấy mất mặt, hơi quay đầu về hướng khác, Hoắc Tư Minh thay hắn nói: "Trong phòng có một con muỗi, cậu ấy vươn tay đập nó, đau lên."

Đậu Trạch nhìn hắn, cũng không phản bác, liền nghe bác sĩ nghiêm khắc nói: "Đã dặn các cậu phải chú ý, trường hợp của cậu không giống với những người khác, chú ý bản thân là chuyện quan trọng hơn cả."

Kết thúc đợt kiểm tra cũng đã hơn 9h tối, Đậu Trạch nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, Hoắc Tư Minh ngủ bên cạnh, hai người trầm mặc một hồi, Hoắc Tư Minh nói: "Hôm nay ráng ở đây một đêm nha."

 Đậu Trạch cũng không trả lời, trên người hắn bây giờ đã thay bộ đồ bệnh nhân của bệnh viên đưa, nhắm mắt, hỏi: "Mấy giờ?"

"21h05"

Đậu Trạch hỏi: "Điện thoại di động của tôi anh có mang theo không?"

"Không có. Em dùng của tôi này." Hoắc Tư Minh đưa điện thoại di động của mình cho hắn.

Đậu Trạch suy nghĩ một chút lại không từ chối, gọi cho Đậu Nguyên nói là bởi vì cảm nắng trong người không khỏe nên đêm nay không đến bệnh viện thăm Đậu Ái Quốc được. Đậu Nguyên nghe điện thoại thấy dãy số còn tưởng là người lạ, hỏi hắn: "Điện thoại của ai? Điện thoại của em đâu?"

Đã là một lời nói dối thì nói cho tròn trịa, Đậu Trạch sửng sốt trong nháy mắt nói: "...Điện bỏ bỏ quên trên xe của Hoắc ca rồi."

Cúp điện thoại, toàn thân vô lực, buổi chiều lại ngủ quá lâu, lúc này không buồn ngủ, lại không muốn nhìn thấy Hoắc Tư Minh, thế là nhắm mắt làm bộ dạng đang ngủ.

Hoắc Tư Minh biết hắn giả bộ ngủ, trầm mặc ngồi trên ghế bên cạnh, hai tay nắm với nhau, bỗng nhiên hỏi: "Nếu như em thật sự không muốn thì tôi cũng không ép buộc, ngày mai xuất viện em trở về ký túc xá đi."

Đậu Trạch liền mở mắt nhìn sang, tầm mắt hai người gặp nhau, lại rời đi, vẫn là không tin lời nói của hắn. Hoắc Tư Minh nói tiếp: "Nhưng tôi nhắc em, bụng em ngày càng lớn, em ở chung với bạn cùng phòng có chút lanh lợi kia, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ biết, về nhà mẹ em thì càng không thể được, em muốn cho người nhà biết sao?"

Đậu Trạch biết hắn nói thật, những lời nói này không thể nghi ngờ, nhưng không thể thuận theo, hơi nghiêng người quay lưng với Hoắc Tư Minh, qua một hồi lâu, lại nghe thấy người kia nói: "Đậu Trạch, em đang sợ cái gì?"

Hắn không trả lời, Hoắc Tư Minh đứng lên tắt đèn lớn, chỉ để lại bóng đèn ngủ mờ mờ, ngoài cửa sổ có ánh trăng cũng đang rọi vào.

Trong đầu Đậu Trạch đang rất rối rắm không biết suy nghĩ gì, đôi mắt nhìn chằm chằm lên vách màng cửa, một lát sau thật sự đã ngủ, trong cơn mê man, nhìn thấy Hoắc Tư Minh từ gian phòng đi ra ngoài đóng cửa lại.

Ngày hôm trước bọn họ còn cãi nhau, đến ngày hôm nay cũng vừa vặn đến thứ 7, không cần đi làm. Đậu Trạch tỉnh lại đi vào phòng vệ sinh, bước ra lại nhìn thấy ai đó đang trùm mền cuộn người trên ghế sa lông, trên người vẫn còn mặc bộ áo ngủ hôm qua. Nghe thấy động tĩnh nên cũng tỉnh dậy, xoa xoa mắt hỏi hắn: "Thức rồi à?"

Đậu Trạch ừ một tiếng. Sau khi từ phòng vệ sinh ra nhìn thấy Hoắc Tư Minh đang gọi điện thoại, đại khái là gọi Bạch Nhược An mang quần áo đến đây. Buổi sáng bệnh viện đã chuẩn bị điểm tâm cho các phòng bệnh, tối hôm qua bác sĩ kiểm tra cho Đậu Trạch trực đêm tại bệnh viện, sáng sớm trước khi về còn đi đến phòng bệnh của hắn, cố ý căn dặn Đậu Trạch: "Đừng nghĩ là chuyện không to tát, cậu nhất định phải chú ý sức khỏe."

Đậu Trạch gật gù, sau khi ăn điểm tâm xong thì Bạch Nhược An cũng mang quần áo đến. Hắn cũng không phân biệt, trực tiếp mang đến 2 bộ đồ của Hoắc Tư Minh đem lại, hắn không biết nội tình, trong lòng chỉ nghĩ là hai người chuyện thân mật cũng từng làm, quần áo của ai cũng sẽ không để ý đâu.

Hai người lần lượt thay quần áo xong rồi cùng đi xuống lầu. Đêm qua bọn họ đi bằng xe cứu thương lại đây, nên hôm nay phải ngồi xe Bạch Nhược An về, xe hắn là chiếc BMW màu trắng. Bình thường Hoắc Tư Minh sẽ không ngồi ghế phụ, hôm nay lại ngồi bên cạnh Bạch Nhược An, để cho hắn lái, phía sau chỉ còn lại Đậu Trạch ngồi một mình.

Bạch Nhược An khởi động xe, quay đầu lại hỏi: "Ký túc xá của cậu ở đâu? Tôi không biết đường."

Đậu Trạch do dự, sau đó nói: "Đi về nhà Hoắc ca đi." Lại sợ Bạch Nhược An hiểu lầm, nhưng lúc này không thể quay trở lại, giấu đầu hở đuôi nói: "Tôi còn để một số đồ ở nhà anh ta."

Hoắc Tư Minh thông qua kính chiếu hậu liếc nhìn hắn, không nói gì.

Xe dừng ở dưới khu chung cư của Hoắc Tư Minh, chờ bọn họ xuống xe, Bạch Nhược An liền đi. Đậu Trạch còn hỏi: "Cậu ấy không ở lại ngồi một chút sao?"

Hoắc Tư Minh đáp: "Đối với cậu ta không cần phải khách khí như thế."

Trong lòng Đậu Trạch càng khẳng định ý nghĩ của chính mình, không nhịn được mắng tên họ Hoắc kia chính là tra nam, một bên lại nghĩ nguyên lai tình yêu dị tính cũng do dự không nói ra, đồng tính cũng thế.

Hai người đi lên lầu, Đậu Trạch hỏi: "Nhà anh phòng khách ở đâu?"

Hoắc Tư Minh nói: "Em ngủ ở phòng tôi đi, tối đi tiểu hay tắm rửa cũng thuận tiện một chút, trong phòng khách không có phòng vệ sinh."

Đậu Trạch liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Có phải là không có phòng khách?"

"...Thư phòng chính là phòng khách, chỉ là không thường xuyên dùng đến."

Đậu Trạch cũng nghĩ đến, những người kinh doanh như Hoắc Tư Minh trong thư phòng thường chứa những văn kiện cơ mật, liền không kiên trì nữa. Còn nói: "Tôi về ký túc xá một chuyến, lấy chút hành lý."

Hoắc Tư Minh liền nói: "Vậy tôi đưa em đi." Sợ Đậu Trạch từ chối, lại bổ sung thêm: "Trời nóng quá, mang theo hành lý lên xe công cộng cũng không tiện."

Căn bản Đậu Trạch cũng không có ý định từ chối, hắn đã quen với việc bị Hoắc Tư Minh cưỡng chế, biết từ chối là vô cùng khó khăn, nên đành gật đầu, còn nói: "Vậy... trước tiên anh làm việc của anh đi, chờ anh rảnh thì đi."

"Hiện tại tôi không có bận gì." Hoắc Tư Minh nói.

"A...vậy, bây giờ chúng ta đi luôn sao?" Trên người hắn còn mặc bộ đồ của Hoắc Tư Minh, sợ lúc về Lưu Dương nhìn ra, còn nói: "Anh chờ tôi một lúc, để tôi thay đồ."

Ngày hôm qua Hoắc Tư Minh tự tay giặt quần áo vẫn còn ướt, giờ lại có chút nhăn, Đậu Trạch lại không chú ý, trực tiếp mặc vào. Hoắc Tư Minh cầm chìa khóa xe chờ hắn ở bên ngoài, thấy hắn thay quần áo xong bước ra, nói: "Trong tủ quần áo tôi còn nhiều cái mới, nếu như em..."

Đậu Trạch không trả lời, Hoắc Tư Minh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của hắn, liền tự giác đem nửa câu sau nuốt vào bụng.

Xe đậu trước sân ký túc xá dưới lầu, vốn là Hoắc Tư Minh muốn theo hắn, bị Đậu Trạch ngăn lại: "Anh  trong xe chờ tôi."

"Hành lý nhiều không?"

"Không nhiều, chỉ có mấy bộ quần áo, anh đừng lên." Hắn lại dặn dò.

Lúc Đậu Trạch bước vào phòng, Lưu Dương còn nằm trong phòng ngủ chưa tỉnh. Hắn liền đến ban công thu dọn mấy bộ quần áo, tùy tiện nhét vào cái va li lần trước, còn mang theo cả laptop cùng một túi công văn. Đồ đạc xác thực không nhiều, trước sau thu dọn tổng cộng bỏ ra không tới mười phút.

Hắn xuống lầu, Hoắc Tư Minh đang quay đầu xe, chờ xe đứng lại, hắn đem va li ném vào ghế sau, kéo cửa trước ngồi vào ghế phụ, động tác có chút mơ hồ ý tứ thú vị, giống như đi ăn trộm vậy. Hoắc Tư Minh cũng không nói lời nào, lái xe chạy ra khỏi khu ký túc xá, mới nói: "Chúng ta có nên đi mua cho bảo bối một ít đồ dùng?"

"...". Đậu Trạch sửng sốt nửa ngày, mới phản ứng lại được câu nói bảo bối kia chính là tiểu quỷ trong bụng hắn, có chút cảm giác không thật, cũng không muốn dính líu vào cái ám muội dịu dàng như vậy, liền nói: "Có nửa năm, thời gian còn dài."


Hoắc Tư Minh nghe hiểu ý hắn, không miễn cưỡng. Đối với Đậu Trạch thì phải nước ấm luộc ếch xanh, phải kiên nhẫn từng ngày từng ngày.
Continue reading Chương 17- EMTCTT