Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2018

Chương 68 - EMTCTT PN 3

, , , , , , , , ,

Thời điểm Đậu Trạch mang thai, Hoắc Khải An đã là thiếu niên trưởng thành mười bốn tuổi nhanh nhẹn, Hoắc Tư Minh bốn mươi bốn tuổi, Đậu Trạch ba mươi tám tuổi.

Hai người ở trong bệnh viện xem kết quả kiểm tra, Đậu Trạch mừng rỡ như điên, Hoắc Tư Minh lại trầm mặc, hắn nhìn Đậu Trạch không lên tiếng. Một lát sau, Đậu Trạch từ mừng như điên tỉnh lại, mới ý thức tới cha hài tử tựa hồ không mấy hứng thú, liền hỏi: "Sao không cao hứng?"

Hoắc Tư Minh nhìn hắn, nói: "Em đã ba mươi tám. "

Đậu Trạch bị hắn làm tỉnh, cũng phản ứng lại, cao tuổi sản phụ còn có nguy hiểm, một sản phu như hắn đương nhiên càng nguy hơn. Đậu Trạch do dự một lúc, nhíu nhíu mày, hai con mắt nhìn chằm chằm Hoắc Tư Minh, hỏi: "Vậy anh nói làm sao bây giờ?"

Hoắc Tư Minh muốn kêu hắn phá thai, nhưng trong lòng biết Đậu Trạch khẳng định không nỡ, liền không lên tiếng, trầm mặc một hồi, nói: "Đợi lát nữa hỏi bác sĩ một chút, xem bác sĩ nói thế nào. "

Bác sĩ cho một đáp án, đại ý là: tình huống Đậu Trạch như thế, mặc kệ là sinh hay không, cũng phải mổ ra, sinh cũng mổ mà phá cũng mổ, sinh ra nguy hiểm đương nhiên là có, nhưng cũng không phải không thể, dù sao lần trước đã từng có một lần kinh nghiệm, huống hồ người hiện tại hơn ba mươi tuổi chỉ tính là thanh niên trưởng thành.

Hai con mắt Đậu Trạch tràn ngập ước ao nhìn Hoắc Tư Minh, làm hắn cũng rất khó mở miệng, cuối cùng chỉ có thể nói: "Kia chính em quyết định. "

Xế chiều hôm đó, Đậu Trạch trở về công ty đưa đơn xin nghỉ.

Quãng thời gian trước Đậu Trạch trong công ty bận bịu một trận, Hoắc Khải An buổi tối tan học về nhà thường thường không gặp bóng của hắn, cơm tối cũng chỉ có theo Hoắc Tư Minh trầm mặc ít lời cùng ăn, ăn nửa tháng, đều sắp tiêu hóa không nổi. Tối hôm đó cả gan cùng bạn học đá cầu mới trở về, so với bình thường thời gian tan học trễ tới một canh giờ. Về đến nhà sau khi nhìn thấy Đậu Trạch ngồi ở phòng khách trên ghế salông, liền lao mồ hôi nhào tới, kêu một tiếng: "Ba!"

"Chậm một chút. " Đậu Trạch suýt chút nữa bị hắn làm té xuống sô pha, đưa tay lau nhẹ mồ hôi trên tóc Hoắc Khải An, nói: "Nhanh đi rửa tay ăn cơm. "

Hoắc Khải An lúc này mới đầy mặt cười đứng lên, hỏi: "Chuyện của công ty hết bận? Ngày hôm nay về tới sớm như thế?"

Hoắc Tư Minh ở một bên ngồi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn: "Nhanh đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm. "

"Ba cùng ba ba chưa ăn nữa? Cũng chờ con sao?" Hoắc Khải An vui cười hớn hở nhảy một cái một thoãn chạy đến phòng vệ sinh, rửa mặt cùng tay, lúc đi ra thấy hai người đang bày cơm ra.

Hoắc Khải An nhảy đến chỗ ngồi, bị Hoắc Tư Minh cảnh cáo một chút, mới quy củ ngồi xuống, bưng lên bát cơm ăn, trên mặt rất hưng phấn, không nhịn được đưa đầu cùng Đậu Trạch chia sẻ: "Ba, nói cho ba một tin tức tốt. "

Đậu Trạch gắp cho hắn một chút món ăn, hỏi: "Tin tức tốt gì?"

"Con theo mấy đứa bạn thành lập một ban nhạc!" Hắn hưng phấn đến nỗi liền đem cơm cho vào miệng đều muốn phun ra ngoài, một mặt nóng lòng muốn thử chút mới lạ. "Gọi là ban nhạc 'Phi thanh thiếu niên'!"

Nhà bọn họ không giống những nhà khác, hai người đối với hoạt động khóa ngoại của Hoắc Khải An bình thường không can thiệp, chỉ cần không phải vào nhà cướp của vi pháp pháp luật, ra ngoài cùng người lớn đánh lộn, đều được phép. Đậu Trạch uống một hớp nước hỏi: "Cái gì 'Phi' ? 'Phi' là bay lên trời à ?"

"Không phải, phi là 'Không phải' . " Hoắc Khải An hưng phấn ngồi xếp bằng trên ghế.

Đậu Trạch không biết nên đối với cái tên này có nên đánh giá gì không, châm chước nửa ngày, hỏi: "Đó là ai đặt đó?"

"Con! Có dễ nghe hay không?" Dáng vẻ Hoắc Khải An còn rất kiêu ngạo.

Đậu Trạch nhìn con trai ngốc cười: "Này thì tên không hợp lắm. "

Phụ tử hai người thì thầm nửa ngày, Hoắc Tư Minh ở một bên nhìn Hoắc Khải An lập tức liền muốn bò đến trên bàn ăn, hô một tiếng: "Khải An. "

Hoắc Khải An nghe được âm thanh này, bĩu môi lập tức ngồi xuống. Hoắc tiên sinh tâm tình tốt thời điểm thích gọi hắn tên đầy đủ 'Hoắc Khải An', thời điểm không đại sự gì gọi nhũ danh hắn 'Đậu Đậu', thời điểm tâm tình khó chịu hoặc là hắn phạm vào chuyện gì, mới sẽ như vậy gọi tên của hắn.

Đậu Trạch cười cười cũng nói hắn: "Hưng phấn thì hưng phấn, đừng leo lên bàn. " còn nói: "Một lúc cơm nước xong nói cho con vài chuyện. "

Cái mông Hoắc Khải An vừa ngồi vững vàng, nghe được câu này lại hơi nhảy lên, một mặt tò mò hỏi: "Chuyện gì?"

Đậu Trạch nói: "Cơm nước xong lại nói, ngồi xuống, một lúc ba ba con lại trừng con. "

Hoắc Tư Minh: "..."

Người một nhà ăn xong cơm tối, ngồi ở trong phòng khách xem TV tiêu cơm, Hoắc Khải An lại chán ở trong người Đậu Trạch, nhắm mắt lại rầm rì làm nũng: "Ba, buồn ngủ quá a, không muốn làm bài tập. "

Đậu Trạch nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn: "Không muốn làm bài tập, muốn chịu đòn phải không?"

Hoắc Khải An bị hắn mắng cũng không tức giận, cười hì hì đem đầu oa đến trên bả vai Đậu Trạch.

Hoắc Tư Minh sau khi gọt xong hoa quả lại đây, lại gọi hắn: "Khải An. " Hoắc Khải An kêu rên một tiếng ngồi thẳng.

Đậu Trạch thấy đã đông đủ, tắt TV, cùng Hoắc Tư Minh hai người hai bên trái phải ngồi đối diện Hoắc Khải An, vẻ mặt nghiêm túc có chút không giống bình thường, Hoắc Khải An thấp thỏm đoán : trái phải nhìn hai người bọn họ, co rút thân thể, vô cùng đáng thương hỏi: "Đây là làm sao? Con gần đây không phạm chuyện gì a, bài tập đều đúng hạn nộp, cũng không đánh nhau, không in-relationship, không một chân đạp hai con thuyền..."

Đậu Trạch nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương kia của hắn, tặc lưỡi, rất tiếc hận nói: "Con làm sao một chút di truyền từ ba ba con cũng không có đấy hả? Nếu là ba ba con, coi như tất cả đều XXX, cũng khẳng định là một mặt thản nhiên. "

Hoắc Tư Minh: "..." Hắn dở khóc dở cười nhìn hai mắt Đậu Trạch, nhắc nhở: "Nói chính sự. "

Đậu Trạch hơi lo lắng lại có chút lúng túng, há miệng, lời chưa kịp ra khỏi miệng vẫn là không nói ra, chỉ huy Hoắc Tư Minh: "Anh nói. "

Hai con mắt Hoắc Khải An như tuần tra nhìn qua nhìn lại hai người, cuối cùng định ở trên mặt Hoắc Tư Minh, hỏi: "Ba ba, vẫn là làm sao?"

"Con có muốn mình có một đứa em trai hay một đứa em gái không?" Hoắc Tư Minh.

Hoắc Khải An tựa hồ còn có chút mê man, không tỉnh ngộ, hỏi: "Có ý gì? Hai người lại đi xin một đứa bé để nuôi?"

"Không phải xin. " Đậu Trạch có chút ngượng ngùng, sáng tỏ hé miệng, nói: "Đậu Đậu, ba mang thai. "

"..." Hoắc Khải An khẳng định bị kích động, hắn ngồi ở đàng kia trừng mắt, quá đến nửa ngày, mới hỏi: "Ba, người thật có thể mang thai a?"

"..." Đậu Trạch có phần lúng túng.

"Con vẫn cho là hai người là gạt con, con không phải là con nuôi sao?" Hoắc Khải An trợn mắt lên nhìn Đậu Trạch: "Con đúng là do ba sinh ra sao? Con không phải đang nằm mơ sao?" Hắn bấm một cái cánh tay của chính mình.

Hoắc Khải An khiếp sợ vẫn kéo dài đến nghỉ hè, hắn trơ mắt mà nhìn cái bụng Đậu Trạch từ xẹp nhìn thấy cơ bụng đã biến thành hình bán cầu nhô ra.

Lưu Thanh cũng không nghĩ tới, sinh thời vẫn có thể đợi được mấy đứa tôn tử ra đời, Đậu Trạch cho vay giúp bà thuê một phòng mới hơn, lại trang trí một lần.

Cuối tuần, một nhà Đậu Trạch lại đi thăm viếng lão nhân, Hoắc Khải An nhún nhảy một cái mang theo điểm tâm, mới vừa đi tới cửa, liền nghe đến vài tiếng mèo tiếng kêu thảm thiết đau đớn. Một con mèo mập đang ngồi xổm trên nóc nhà của Đậu gia, thân thể to mọng già nua dặt dẹo trên mấy cây cột nhà, phỏng chừng là xuống không được, một tiếng hô người. Lưu Thanh gấp đến độ không biết nên làm thế nào cho phải, một lúc vào nhà bên trong đi lấy cây chổi, khoa tay phát hiện không tới, lại trở lại đổi giẻ lau nhà.

Bóng người Tạ Tiểu Nam cao gầy chính ở bên cạnh động viên bà: "Bà ngoại, ngài đừng dằn vặt, con gọi điện thoại gọi đội phòng cháy chữa cháy nha. "

Lưu Thanh bảy mươi tuổi nhưng tay chân lưu loát, nói nàng: "Đội phòng cháy chữa cháy gì? Chút chuyện nhỏ này làm phiền người ta. "

"Một lúc lưng ngài sẽ đau. " Tạ Tiểu Nam bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, ngài để đi, con đến đây. " nàng mới vừa nói xong, liền nghe gặp dưới lầu Hoắc Khải An gọi nàng: "Chị! Chị Nam Nam!"

Con mèo mập kia vốn là sợ hù dọa, thần kinh suy nhược, Hoắc Khải An gọi một cái kinh động, nhảy ra ban công, lại kêu một tiếng.

"Ai --" Tạ Tiểu Nam đáp ứng một tiếng, nói: "Cậu, bọn họ đâu?"

"Ở phía sau đỗ xe đấy. " Hoắc Khải An cười đến lộ ra một hàm răng trắng, mang theo điểm tâm bước chân dài vài bước lên lầu. Lưu Thanh lần này cũng không cố xử lý con mèo, bước từng bước ngắn tới cửa đón hắn, sờ sờ cánh tay của hắn, từ ái nói: "Chạy chậm chút, khát hay không? Bà nội cho con uống nước. "

Hoắc Khải An lắc đầu một cái, nói: "Không, con không khát. " nói hai ba bước chạy đến trên ban công đến xem mèo, hỏi Tạ Tiểu Nam: "Chị, nó chạy từ nơi nào tới đấy?"

"Không biết, vốn già đến không động đậy được nữa, hai ngày nay lại bắt đầu nghịch ngợm. Chị về đến một tuần, nó đều chui ra đi mất, may mà là tìm trở về. " Tạ Tiểu Nam tóc dài đứng ở bên cạnh, cầm lấy cây dài, sau đó đứng trên ban công lan can, thăm dò bước chân, nhìn dáng dấp là muốn bò qua giải cứu con mèo kia.

Hoắc Khải An lôi nàng: "Chị đừng nhúc nhích, em đến. "

Tạ Tiểu Nam tuyệt không thể để cho hắn đi làm, hai người chính tranh chấp, Đậu Trạch cất bước đi xuống lầu dưới, phía sau Hoắc Tư Minh còn theo ôm đồ vật, ngẩng đầu nhìn lên, hỏi bọn họ: "Này con mèo già chạy đâu ra ngoài?"

"Không biết, nó hai ngày nay liền yêu thích chạy ra bên ngoài. " Tạ Tiểu Nam nói xong lại gọi người: "Cậu. "

Hai người lên lầu, Lưu Thanh còn pha trà. Đậu Trạch kiên trì cái bụng nở nụ cười: "Lại không phải người ngoài, làm sao còn pha trà?"

Lưu Thanh nói: "Này không phải chị con cho sao, hai ngày trước đến thăm mẹ, mang đến, mẹ cũng sẽ không thường uống, không uống đáng tiếc. "

Đậu Nguyên mấy năm qua đem nhà máy hoạt động ổn thõa, làm ăn náo nhiệt, tuy đã trung niên, bên người không thiếu người theo đuổi. Trong đó có cái họ Trương, so với Đậu Nguyên lớn hơn hai tuổi, ly dị, bản thân là giáo sư đại học, có con trai cùng Tạ Tiểu Nam lớn hơn, là sinh viên đại học. Lưu lão thái thái rất là xem trọng, vẫn khuyến khích Đậu Nguyên mau mau gật đầu.

Vị Trương tiên sinh kia cũng thường tới chào hỏi, bình thường liền mang theo nhi tử đến thăm, thường xuyên qua lại việc này xem như là ngầm thừa nhận.

Hoắc Tư Minh cũng không ngại nóng, nếm thử một miếng gật gù: "Trà ngon. "

Mèo mập ngồi bên ngoài, không ai để ý đến nó, phát sinh thanh tiếng kêu thảm thiết. Tạ Tiểu Nam lại đến xem nó, thở dài: "Ai bảo chính ngươi chạy đi?"

Hoắc Khải An cũng theo tới, lại chốc nữa gọi Hoắc Tư Minh: "Ba ba, làm sao bây giờ a?"

Hoắc Tư Minh lại đây liếc mắt nhìn, hỏi Lưu Thanh: "Mẹ, trong nhà có cây thang không?"

"Không có, chúng ta bình thường lại không leo trèo gì. " Bà lại suy nghĩ một chút, nói: "Trên lầu tiểu Lưu gia hình như có, Nam Nam, con đi hỏi một chút. "

Tạ Tiểu Nam đáp ứng một tiếng, phía sau theo đuôi to Hoắc Khải An đi tới. Một lát sau, chị em hai người vác chiếc thang inox trở về.

Hoắc Tư Minh đem cây thang đặt trên tường ngoài sân thượng, bản ý là muốn cho con mèo này chính mình đi về tới, kết quả mèo bị sợ hù dọa, có đường cũng không dám đi. Hoắc tiên sinh không thể làm gì khác hơn là vuốt tay áo tự mình ra trận, Đậu Trạch ở bên cạnh nhìn, một bên đỡ cây thang vừa nói: "Hoắc Tư Minh anh chậm một chút. "

Hoắc tiên sinh vận động tế bào không được, khó khăn nằm nhoài lên cây thang bò hai bước, Hoắc Khải An đều có chút sợ sệt, gọi hắn: "Ba ba, không phải vậy ba ba trở về đi, con lên. "

Hoắc Tư Minh không để ý đến hắn, đơn giản khoảng cách cũng không có bao xa. Con mèo kia nhìn thấy Hoắc Tư Minh rải ra một con đường, khả năng lá gan hơi lớn chút, Hoắc Tư Minh chính đưa cánh tay muốn đi tóm nó, mèo mập liền vèo đến một tiếng giẫm lên vai Hoắc tiên sinh về nhà.

Cách thật xa Đậu Trạch đều có thể cảm nhận được Hoắc Tư Minh muốn đem con mèo kia làm thịt luôn, nhất thời dở khóc dở cười, nói hắn: "Mau mau trở về. "

Hoắc tiên sinh đỡ cây thang trở về, mèo kia chính ngồi xổm ở thau cơm mà Lưu Thanh luộc cho nó mấy con cá nhỏ, Tạ Tiểu Nam nói Lưu Thanh: "Bà ngoại, ngài lại tập thói quen như thế cho nó, lần tới phải không cho nó ăn, nào có mới vừa phạm sai lầm liền cho ăn đồ ăn vặt?"

"Vừa giữa trưa không ăn cơm, khẳng định đói bụng. " Lưu Thanh nói, lại cho con mèo thêm một con cá.

Mèo mập ở thau cơm trước ăn được gào gừ gào gừ hưởng thụ, từ khi đi tới nơi xóm nghèo này, nó liền cũng nữa không hưởng thụ quá nhiều thức ăn nhập khẩu cho mèo, một tuần chỉ có thể ăn ba bốn con cá. Lúc mới bắt đầu thà chết không ăn, đến cuối cùng, khí tiết vẫn là không mạng lớn, vẫn là là khuất phục.

Hoắc Tư Minh vừa từ giữa không trung hạ xuống, nhìn mèo mập kia ăn được một mặt kiêu kỳ, cũng không biết là tâm tình cái gì.

Đậu Trạch an ủi vỗ vỗ eo hắn, hỏi Tạ Tiểu Nam: "Trường học nghỉ?"

"Dạ, nghỉ một tuần. " Tạ Tiểu Nam cầm hoa quả rửa cho bọn họ, còn nói: "Mẹ con bên kia hai ngày nay có chút bận bịu, phỏng chừng ngày hôm nay không về được, được tuần sau. "

"Mẹ con lúc nào thong thả?" Đậu Trạch cười cợt, đỡ eo ngồi xuống, nhìn thấy Lưu Thanh cầm giỏ thức ăn một bộ chuẩn bị ra ngoài, nói: "Mẹ, mẹ đừng vội. "

"Sáng sớm chỉ lo con mèo này, đồ ăn còn chưa mua đấy. " Lưu Thanh nói.

"Này đều mười một giờ, hiện mua thức ăn chỉ có thể ăn rau luộc. " Đậu Trạch nói: "Một lúc đi ra ngoài ăn đi. " hắn sợ Lưu Thanh lại sợ lãng phí, mau mau bổ sung một câu: "Đậu Đậu hai ngày trước nói muốn ăn món Quảng Đông, ngày hôm nay đi ăn đi. "

"Đậu Đậu muốn ăn a? Vậy thì đi thôi. " bà thật vất vả đặt xuống giỏ thức ăn.

Đậu Trạch còn nói: "Mẹ, mẹ xem cái bụng con. "
Continue reading Chương 68 - EMTCTT PN 3

Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2018

Chương 67 - EMTCTT PN 2

, , , , , , , , ,
Tiểu Dương Tử: Thật sự chương này mà nói nó dài quá chời dài mà còn H nặng nữa. Nên mình edit có thể còn sai từ hoặc sai câu, các bạn đọc qua thấy sai nói cho mình sửa lại nha. Cảm ơn các bạn!


Đậu Trạch trừng mắt lạnh lẽo nhìn Hoắc Tư Minh, ánh mắt kia nhìn là muốn động thủ. Hoắc Tư Minh cũng không sợ, chỉ là ôm hắn cười, lại đến gần ngậm lấy miệng của hắn hôn một cái, dùng khí thanh hỏi: "Tại sao?"

"Ngược lại chính là không được, nam cạo lông cái gì a?" Đậu Trạch trừng phạt ngắt vú của hắn mạnh mẽ.

Hoắc Tư Minh đỡ ngực chính mình, cười nói: "Em lại nắm nó liền sưng lên. "

"Sưng lên em cho anh tiêu độc. " Đậu Trạch trêu đùa hôn một cái vào cổ của hắn, muốn lừa dối qua ải. Hoắc Tư Minh lại không cho, ôm hắn cởi một nửa áo sơmi xuống eo, đi mò cơ bụng của hắn, thấp giọng nói: "Cạo được, lập tức tới ngay mùa hè, cạo mát mẻ, mặc quần lót nhiều nhiệt. "

"..." Đậu Trạch không kềm được, cười mắng: "Anh lý do làm sao nhiều như vậy?"

"Có được hay không?"

"Không được! Muốn cũng không được. " Đậu Trạch đem hắn đẩy ra, rốt cục áo sơmi cũng bị cởi.

Hoắc Tư Minh còn muốn quấn lấy đến, cửa bị gõ hai lần, Hoắc Khải An ở bên ngoài gọi: "Ba ba, con muốn rửa ráy. "

Đậu Trạch mau mau đáp ứng một tiếng: "Tới ngay. "

Bên ngoài yên tĩnh, Đậu Trạch dùng chân nhẹ nhàng đá đá chân Hoắc Tư Minh, nói: "Anh sau đó đối với hài tử ôn nhu một chút, chuyện ngày hôm nay rất có thể nói rõ vấn đề, tuy rằng Đậu Đậu nói dối không đúng, nhưng anh cũng phải thay đổi phương châm sách lược đối với hài tử, không phải vậy làm cho sau này đều không thân với anh. "

Hoắc Tư Minh thưa dạ xưng phải, còn nói: "Anh đi rửa ráy cho nó, một lúc trở về cạo lông. "

Đậu Trạch chen chân vào đạp hắn một cước, cười mắng: "Cút đi, nằm mơ!"

Hoắc Tư Minh ra vẻ bị đá trúng ngã ở trên giường, lại bò lên hôn hắn một cái mới đi.

Hoắc Khải An chính đang chơi món đồ chơi máy bay mô hình trong phòng, gặp người tới là Hoắc Tư Minh, có hơi thất vọng, vai nhỏ sụp xuống. Hoắc Tư Minh đưa tay, hắn liền bé ngoan từ dưới đất bò dậy đến đưa tay ra nắm, Hoắc vẫn nhìn hắn thùy đầu nhỏ, trong lòng mềm mại. Hoắc Khải An một đường đi theo hắn, đôi mắt vừa sáng vừa to như Đậu Trạch, tính cách cũng hoạt bát rộng rãi, run lên cơ linh đến con ngươi đảo một vòng xoay một cái. Hoắc Tư Minh đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn, dẫn hắn xuống phòng tắm dưới lầu, một bên cho hắn cởi quần áo một bên hỏi: "Con có phải là không thích ba ba?"

Hoắc Khải An sợ đến lập tức ngẩng đầu lên, trừng mắt một đôi hắc lưu, nhe miệng vô tội nói: "Không có!" Hắn khóe mắt ửng hồng, muốn khóc, lại lặp lại một lần: "Con không có không thích ba ba!"

Hoắc Tư Minh cười dùng bàn tay lớn sờ sờ con mắt của hắn: "Ừ, không có. " sau đó hai tay chống dưới nách hắn đem người bạn nhỏ ôm vào bồn tắm lớn bên trong, một bên đi vào trong thả nước nóng một bên cho Hoắc Khải An gội đầu.

Hoắc Khải An ủy ủy khuất khuất, thăm dò lặng lẽ kéo quần áo Hoắc Tư Minh, Hoắc Tư Minh một bên dùng vòi hoa sen cho hắn gội đầu, một bên hỏi: "Làm sao?"

"... Ba ba có phải là... Có phải là không thích con?" Hoắc Khải An như là lấy hết dũng khí, thùy mắt không dám nhìn hắn, một lát sau, lông mi run lên một cái dính nước mắt, nhe khóe miệng hỏi: "Con là không đúng ba ba sinh ra?"

"..." Hoắc Tư Minh dở khóc dở cười, tắt vòi hoa sen trong tay, một bên thoa dầu gội đầu cho hắn vò tóc một bên hỏi: "Vì sao lại nghĩ như thế?"

"Con cảm thấy ba ba không yêu con. " Nước mắt như hạt đậu của Hoắc Khải An một viên một viên rơi xuống.

Hoắc Tư Minh nhìn cảm thấy lại đau lòng vừa buồn cười, đưa tay dùng ngón cái gạt lệ cho hắn, thuận tiện rửa mặt, nói: "Vì sao lại cảm thấy như thế?"

Hoắc Khải An bị hắn làm cho mặt đầy bọt biển, cau mày cũng không khóc, mím môi đưa đầu lưỡi phốc phốc ra bên ngoài phun bọt biển: "Ba ba, ba ba đem bọt biển đều vào trong miệng con. "

Hoắc Tư Minh cười rửa bọt biển trên tay, giúp hắn lau miệng, lại nhéo mũi của hắn gọi hắn hỉ nước mũi. Hoắc Khải An liền dùng bàn tay lớn của hắn hỉ nước mũi, Hoắc Tư Minh cố ý mở tay ra gọi hắn xem trên tay mình đồ vật bẩn thỉu, một bên xoay người đi bồn rửa mặt rửa tay một bên hỏi: "Ba ba có yêu con hay không?" 

"..." Hoắc Khải An không có gì để nói, điểm này tiểu sầu não trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chính mình dùng nước trong bồn tắm lớn để rửa mặt.

Đậu Trạch lúc xuống lầu, bọn họ đã rửa sạch, Hoắc Tư Minh dùng khăn tắm bao trọn Hoắc Khải An thơm ngát, kêu hắn ngồi vào bồn cầu che khăn lại, chính đang cho hắn sấy tóc. Hoắc Khải An như con rối bị xoa đầu vô cùng đáng thương, cúi đầu ủ rũ phờ phạc, gặp Đậu Trạch lại đây lập tức đưa tay muốn ôm, Đậu Trạch ôm hắn hôn một cái, nói: "Hôn ba. "

Hoắc Khải An nâng mặt hôn một cái, Đậu Trạch còn nói: "Hôn ba ba, ba ba rửa tắm rửa cho con khổ cực như vậy. "

Hoắc Khải An lúc này mới bất đắc dĩ xoay người cũng hôn mặt Hoắc Tư Minh một cái. Hoắc Tư Minh nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhỏ xoay đầu của hắn, cười cười ôm hắn vào lồng ngực, hôn mi tâm của hắn, nhẹ nhàng nói: "Ba ba rất yêu con. "

Con mắt Hoắc Khải An lập tức sáng, ôm cổ của hắn bi bô hỏi: "Có thật không?"

"Thật sự. " Hoắc Tư Minh gật gù.

Đêm đó lúc ngủ, Hoắc Khải An người bạn nhỏ liền được voi đòi tiên được đà lấn tới, yêu cầu Hoắc Tư Minh kể chuyện cho hắn trước khi ngủ. Hoắc tổng đã kể hết một lần, đóng lại quyển truyện, cũng không nói lời nào liền như vậy lẳng lặng mà nhìn hắn, Hoắc Khải An bị hắn nhìn ra, nhỏ giọng nói: "Ba ba con không muốn nghe truyện nữa, ba ba không nên nhìn con như vậy, một lúc con lại bị ác mộng. "

"..." Hoắc Tư Minh bị tức nở nụ cười, cúi đầu hôn mi tâm của hắn, nói: "Ba ba vĩnh viễn yêu con. "

"..." Hoắc Khải An vui vẻ nhắm chặt mắt lại.

Hoắc Tư Minh trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Đậu Trạch mới từ phòng tắm đi ra, trên eo chỉ quấn một cái khăn tắm, nước theo cơ bụng của hắn đi xuống. Hoắc Tư Minh nhìn theo hắn, trở tay khoá cửa phòng lại, hỏi: "Chuẩn bị kỹ càng?"

Đậu Trạch làm bộ dáng nghe không hiểu: "Ôi ngày hôm nay mệt chết em rồi, anh cũng tắm rửa sớm một chút rồi ngủ. " nói rồi nhào ngã ở trên giường.

Hoắc Tư Minh lấy ra khăn lau mặt giúp hắn xoa xoa tóc, lại gọi hắn nằm úp lại, hai tay dọc theo cột sống của hắn hướng phía dưới xoa bóp, nói: "Không có chuyện gì, em nằm không cần động, anh giúp em làm. "

Đậu Trạch vì hắn cố chấp thán phục, trở mình nhìn hắn: "Cần gì phải cạo lông? Anh ghét bỏ em?"

"Không chê, chính là muốn cảm thụ một chút cảm giác em trơn bóng. " Hoắc Tư Minh đưa tay cởi khăn tắm của hắn, lộ ra hạ thể của Đậu Trạch. "Xem ra đã chuẩn bị sẵn sàng. " Hoắc Tư Minh đưa tay từ tủ đầu giường lấy ra công cụ đã sớm chuẩn bị kỹ càng, lại dùng đầu ngón tay lành lạnh lại chọc chọc cái đó của Đậu Trạch, nói: "Em nằm đừng nhúc nhích, không đau. " 

Đậu Trạch co lại đến giường chân, một mặt thề sống chết không nghe theo: "Em không, cần gì phải cạo lông a? Cạo rồi em sau đó còn làm sao đi nhà cầu? Đồng nghiệp nhìn thấy chỗ ấy trơn nhẫn nghĩ như thế nào? Lông chân cũng cạo, sau đó liền quần lót cũng không thể mặc vào. "

"Đồng nghiệp nào nhìn em đi nhà cầu?" Hoắc Tư Minh theo dõi hỏi hắn.

"... Không, chính là so sánh. " Đậu Trạch bất đắc dĩ, tìm cách chủ động ôm cái cổ Hoắc tiên sinh dụ dỗ, chân dài một bước ngồi vào bắp đùi của hắn, liếm cổ của hắn cố ý khàn giọng nói: "Hoắc tiên sinh, ngày hôm nay uống nước cam có được hay không?"

Hoắc tiên sinh hai tay cầm lấy cái mông của hắn cười: "Làm xong lại uống. " Lại căn dặn hắn: "Sau đó ở nhà vệ sinh công cộng đều phải đến phòng riêng bên trong đi. "

Đậu Trạch bị hắn làm giận, không chơi đùa, đẩy hắn ra: "Chính anh lột. "

Hoắc Tư Minh rướn người ngồi ở trên giường nhìn hắn, nói: "Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, đáp ứng rồi làm sao có thể nói không giữ lời?" Hắn xem như là nắm lấy điểm yếu Đậu Trạch, Đậu Trạch sợ nhất người khác nói hắn không phải đàn ông.

Đậu Trạch mạnh miệng mắng hắn: "Em lúc nào đáp ứng anh?"

"Cơm tối sau khi rửa chén bên cạnh nói, em ngầm thừa nhận. " Hoắc Tư Minh nhìn hắn.

Đúng rồi, lần này thời gian chứng minh đều có.

"Em chỉ cần không nói lời nào chính là ngầm thừa nhận? Em hiện tại muốn đánh anh. " Đậu Trạch đứng cửa nhà cầu, không biết là hắn cùng Hoắc Khải An học được, hay là Hoắc Khải An học được từ hắn, hừ hừ kêu rên: "Hoắc tổng anh tha cho em đi có được hay không?"

"Một lúc cạo xong cho em đánh. " Hoắc Tư Minh từ trên giường bò lên, mang theo áo rách quần manh Đậu Trạch tiến vào phòng tắm. Hắn mua đồ cạo lông cao cấp, không đau, đẩy vài cái bộ lông chính mình liền rụng ra. Đậu Trạch da dày thịt béo cũng không sợ bị thương, nhìn Hoắc Tư Minh mân mê một lúc, hắn dùng đồ cạo một lúc, đem một nhúm lông đều rớt xuống. Để hạ thân bôi một chút bọt (bọt cạo râu á), ngồi trên bồn cầu quở trách Hoắc Tư Minh: "Xem anh thật lãng phí, một chai bọt đều dùng hết. Em đã nói với anh, liền lần này, đừng tiếp tục muốn lần tới. "

Hoắc tổng vẫn cười gật gù, cầm kéo nhỏ tỉa giúp hắn xung quanh phía sau, nơi đó quá mẫn cảm, Đậu Trạch không nhịn được run chân, nói: "Anh có thể cẩn thận một chút không, đừng làm bị thương nó, mềm mại lắm. "

Hoắc Tư Minh mừng rỡ không khép miệng được, dùng kéo từng điểm từng điểm đem lông dài cắt đi, lưu lại ngăn ngắn một tầng lông mao mới mọc, Đậu Trạch cúi đầu liếc mắt nhìn, sốt ruột cực kỳ, lại kêu rên: "Hoắc Tư Minh em cùng anh không đội trời chung!"

Hoắc tổng chỉ là cười, lại nắm cái đó chậm rãi đem những bộ lông gốc rễ cẩn thận từng li từng tí một cắt đi, chỉ hiện ra cái đó nhìn có chút thẹn thùng màu phấn hồng. Hoắc tiên sinh cười thưởng thức một lúc, bình luận: "Lần này sạch sẽ, nhìn phân lượng cũng so với trước đây lớn hơn. "

Đậu Trạch đưa tay cách quần nắm lấy hắn trứng trừng hắn: "Vậy em cũng cạo cho anh. "

Hoắc Tư Minh cũng không né, cười nói: "Bộ lông của anh vốn là thiếu. " lại xoay người lại tìm tới một cái cây cạo khác, nói: "Em ngồi đừng nhúc nhích, anh cho em cạo trên đùi. "

Trong vòng một tiếng, trong phòng này trước sau có hai người bị Hoắc tiên sinh làm cho sinh không thể luyến, một là Hoắc Khải An người bạn nhỏ, một cái khác là cha người bạn nhỏ.

Đậu Trạch rửa sạch sẽ nhìn da trơn nhẫn màu vàng nhạt nửa người dưới, một mặt sắp khóc, Hoắc Tư Minh ôm hắn hôn một cái: "Trơn nhiều thoải mái. "

Đậu Trạch đánh hắn một quyền: "Lông em nhiều anh nhìn không được sao?"

"Không có. " Hoắc Tư Minh cười mặc hắn đánh, vừa nói: "Nhân sinh nhiều hơn một chút thử nghiệm, mới biết được cái gì là thích hợp bản thân nhất, nhỡ ra em ngày nào đó quen thuộc đấy?"

Đậu Trạch lại muốn đánh hắn, Hoắc Tư Minh ôm hắn, đem hắn đẩy ngã ở trên giường, kích động đi hôn hạ thân hắn.

Đậu Trạch một bên thoải mái vừa mắng hắn: "Hoắc Tư Minh anh chính là tên biến thái!"

Hoắc tiên sinh cười hôn nhẹ ngón tay của hắn, không giống mấy năm trước lần đó hai người cãi nhau, mà là không biết xấu hổ lại ôn nhu nói: "Chính là biến thái, chỉ đối với em biến thái. "

Đậu Trạch bị hắn một câu nói chọc ghẹo không làm gì được, cũng không xấu hổ, nắm chặt tóc của hắn, nói: "Anh nhanh chút, đừng nói nhảm. "

Hoắc Tư Minh ngồi dậy đến cởi quần áo, nằm bò lên người Đậu Trạch liếm. Đậu Trạch do dự một lúc, có chút đỏ mặt nói: "Anh đem chân chuyển lên đây. "

[Kiểu 69 =))))) Thật sự xuống dưới mới hiểu nên mình nói đây trước sợ các bạn hoang mang là mang chân lên đâu]

Hoắc Tư Minh ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, nói: "Không cần. "

"Đừng làm dáng. " Đậu Trạch chỉ huy hắn.

Lông trên người Hoắc Tư Minh xác thực ít ỏi, giữa hai chân đối lập thuận mắt, hắn chống cánh tay nằm  giữa hai chân Đậu Trạch, hai người đầu chân đảo ngược, cái kia liền thẳng tắp chọc vào trên mặt Đậu Trạch. Đậu tiên sinh trực diện nào còn có chút thẹn thùng, đầu tiên là lè lưỡi liếm, làm Hoắc Tư Minh thận trọng như vậy cũng không nhịn được kêu rên lên tiếng, trong lòng sung sướng quá mãnh liệt. Đậu Trạch ngậm lấy nuốt vào trong miệng, Hoắc tiên sinh đã hoàn toàn nhịn không được, gọi tên của hắn: "Đậu Trạch..."

Đậu Trạch liền phun ra, hỏi: "Răng em trúng anh sao?"

Hai người lúc này thật sự bất tiện. Hoắc Tư Minh một lần nữa xoay người, nằm bò đến trên người hắn hôn hắn, từ trán đến miệng, đến lỗ tai sau, đến cổ, đến ngực, thậm chí liếm xuống dưới nách... Đậu Trạch hiện tại ngoại trừ tóc, khắp toàn thân trơn bóng không có một cọng lông, bị hắn liếm đến đánh khí rên rỉ. Ngụm nước ướt nhẹp theo ngực Đậu Trạch mãi đến tận bắp đùi lấp lánh một đường, Hoắc Tư Minh một bên liếm hắn một bên thấp giọng nói: "Đậu Trạch, anh yêu em..."

Đậu Trạch thở hổn hển bị hắn giơ chân lên, còn tưởng rằng hắn muốn đi vào, nhưng không ngờ bị ngậm ngón chân, mềm mại ướt át đầu lưỡi liếm, Đậu Trạch rít gào một tiếng: "Đừng! Nhiều dơ bẩn a!"

Hoắc Tư Minh liên tục, nói: "Chân so với tay sạch sẽ. "

Đậu Trạch dùng sức rút chân, lại không nỡ đạp hắn thật, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Đừng liếm, biết anh yêu em, mau vào!"

Hoắc Tư Minh kiên trì hạ thân điều khiển bắp đùi Đậu Trạch, chợt nhớ tới cái gì, hạ thấp người đi đến đầu giường lấy bao cao su chuẩn bị mang vào, Đậu Trạch vỗ vỗ cánh tay của hắn. Hoắc Tư Minh cúi người xuống chống đỡ ở trên người hắn hôn một cái, hỏi: "Làm sao? Không thoải mái?"

"Chúng ta sinh tiếp một đứa nữa?" Đậu Trạch nói.

Hoắc Tư Minh ngẩn người, hỏi: "Nghĩ sao lại nói như thế?"

"Sinh nữa theo họ của em, có được hay không?" Đậu Trạch nằm ở nơi đó nhìn hắn, lấy lòng nắm ở bờ vai của hắn hôn một cái khóe miệng của hắn, có phần lúng túng nói: "Lão đậu gia (thằng nhóc) chúng ta còn không sao đấy. "

Hoắc Tư Minh lạnh lạnh há miệng, Đậu Trạch cho rằng hắn tức rồi, có phần thấp thỏm mà nhìn hắn. Một lát sau, Hoắc Tư Minh ôm lấy hắn, hai người ngồi cùng một chỗ, Hoắc Tư Minh thở ra một hơi nói: "Để Đậu Đậu cùng họ em đi, anh để Tiểu Bạch đi sửa lại, rất nhanh. " hắn dán vào cái cổ Đậu Trạch hôn một cái, nói: "Lần trước em sinh Đậu Đậu thời điểm như vậy nguy hiểm, vẫn là không muốn mạo hiểm nữa. "

Đậu Trạch một đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn, nói: "Hoắc Tư Minh anh thật tốt. "

Hai người thân thể chặt chẽ dính chặt vào nhau, cọ tới cọ lui mơ hồ dục vọng sớm bắt đầu, Hoắc tiên sinh lại muốn mang áo mưa an toàn, Đậu Trạch lại cản hắn: "Em vẫn là muốn sinh nữa. "

Hoắc tiên sinh cùng hắn giằng co, sượt sượt chóp mũi, nói: "Đến thời điểm em lại đến nghỉ hộ sản, làm sao cùng công ty nói? Lại bị người khác nói là quái vật, em không ngại?"

Đậu Trạch ôm cái cổ Hoắc Tư Minh do dự một lúc. Hoắc tiên sinh gắng gượng đến nhanh chảy mồ hôi, sượt lên cái mông mềm mại của hắn, có chút không chịu được: "Tối hôm nay trước tiên mang vào làm, có được hay không?"

Đậu Trạch lắc đầu một cái, cắn răng nói: "Em muốn sinh!"

Lúc này đến phiên Hoắc Tư Minh không làm, giữ eo Đậu Trạch, hỏi: "Em đã quên thời điểm sinh Đậu Đậu nguy hiểm bao nhiêu?"

"Em làm sao quên? Lúc đó là bởi vì áp lực quá lớn. " Đậu Trạch đem hắn đẩy ngã ở trên giường, cưỡi ở trên eo hắn sượt sượt nói: "Lần này áp lực cái gì đều không có, anh còn có thể khiến cho em xảy ra chuyện?" Hắn cúi người xuống, ngậm môi Hoắc Tư Minh, nói: "Hoắc tổng, anh ngày hôm nay liền nằm hưởng thụ đi. " hắn nói chính mình đỡ Hoắc Tư Minh làm tiếp, hai người đều là run lên, thân thủ Hoắc Tư Minh đỡ lấy eo hắn, bắp thịt trên bụng Đậu Trạch theo động tác của hắn kiên trì.

Hoắc tiên sinh không nhịn được ngồi dậy, ôm lấy ngực hắn, Đậu Trạch vẫn như cũ đỡ trên bả vai của hắn lên lên xuống xuống, thở một tiếng so với một tiếng gấp gáp, cuối cùng hừ một tiếng nằm bò đến trên vai Hoắc Tư Minh, miệng lớn thở hổn hển nói: "Em không xong rồi... Anh đến..."

Hoắc Tư Minh ôm lấy hắn trở mình, Đậu Trạch đưa đôi chân dài lên eo hắn, tình dục lại lay động, da dẻ màu vàng nhạt rất là gợi cảm xiêu lòng người.

Mồ hôi Hoắc Tư Minh từng giọt nhỏ xuống ở trên người Đậu Trạch, từng giọt từng giọt dành cho người dưới thân kích thích cùng quan tâm. Hai người dịch hỗn hợp lại dính cùng nhau, liền hô hấp đều gấp gáp lại nóng rực. Đậu Trạch như bị nóng phỏng, cũng đánh khí run rẩy, cánh tay của hắn chăm chú ôm lấy vai Hoắc Tư Minh, rướn cổ lên hôn yết hầu Hoắc Tư Minh, liếm hôn mồ hôi đang chảy xuống trên cổ hắn. Cuối cùng như khóc từ trong cổ họng phát sinh một tiếng nghẹn ngào, thở hổn hển, đứt quãng nói: "Hoắc Tư Minh... Em cũng yêu anh a..."  

Trận này mấy tháng rồi mới làm, hai người thay đổi các loại vị trí, không còn biết trời đất gì. Mấy năm trôi qua, mãi đến tận Hoắc Khải An tốt nghiệp tiểu học, cái bụng Đậu Trạch cũng không có động tĩnh.

Đậu Trạch dần dần tắt đi tâm tư kia, Hoắc Tư Minh an ủi hắn: "Không phải vậy đi đồn công an đem khai sinh Đậu Đậu sửa họ lại nha?"

Đậu Trạch thở dài: "Quên đi, đều là thiên ý, hiện tại phụ nữ mang thai đều như vậy khó, em là một nam nhân lại còn coi chính mình thiên phú dị bẩm đấy. "

Kết quả hai người mới vừa vứt bỏ tâm tư, hai năm sau, Đậu Trạch liền mang thai.
Continue reading Chương 67 - EMTCTT PN 2

Thứ Năm, 19 tháng 4, 2018

Chương 66 - EMTCTT PN 1

, , , , , , , , ,

Thời điểm nhận được điện thoại của cô giáo ở nhà trẻ, trong tay Đậu Trạch chính cầm một xấp hóa đơn, đè lại hỏa khí mắng thủ hạ quản việc vặt vãnh không xong. Nghe được điện thoại bên kia tự giới thiệu, Đậu Trạch còn hơi kinh ngạc, bình thường chuyện hài tử đều là do Hoắc Tư Minh xử lý, cô giáo nói: "Khải An nói Hoắc tiên sinh đi Âu Châu công tác, không có cách nào lại đây, bởi thế mà tôi gọi cho cậu. "

Hảo hảo ngồi ở trong phòng làm việc Hoắc tiên sinh đối với chuyện này không biết gì cả.

"..." Đậu Trạch cau mày, con ngươi quay một vòng, phỏng chừng tiểu tử này lại đang trong lớp nhà trẻ gây họa gì rồi, liền nói: "Cha nó hai ngày nay xác thực khá bận, cô có chuyện gì nói với tôi. "

"Cậu xem có thời gian có thể đến một chuyến không? Bên này vấn đề khá lớn, vẫn là cần người nhà lại giải quyết một chút. " Tiếng của cô giáo ôn nhu phát ra.

Đậu Trạch như gấp hỏng rồi, vốn là trời nóng nực liền tức giận đến một trán mồ hôi, vừa nghe bên kia nói như vậy, còn tưởng rằng Hoắc Khải An xảy ra chuyện gì, vừa chạy ra ngoài vừa nói: "Tôi bây giờ lập tức đến, Hoắc Khải An hiện tại có bị sao không? Có hay không bị thương gì?"

"Cậu đừng có gấp, Khải An... không chuyện gì. " cô giáo nói.

Đậu Trạch vừa nghe lời này mới yên tâm, Hoắc Khải An vốn sinh ra đã kém cỏi, bình thường hắn cùng Hoắc Tư Minh liền một đầu ngón tay đều không nỡ chạm, nếu như bị người ta đánh hai người bọn họ đau lòng đến chết. Đậu Trạch một bên dặn thủ hạ mau mau đi xử lý cho xong hóa đơn, một bên cầm cái cặp hướng về gara. Năm trước sinh nhật thời điểm Hoắc Tư Minh cho hắn một chiếc xe nhìn cực kì sang trọng, nhìn là biết thẩm mĩ của Hoắc Tư Minh, Đậu Trạch lúc đó không nói gì, trước giờ lại không có lái xe sợ hư uổng, nên năm ngoái chính mình đổi lại một chiếc chừng hai mươi vạn, bị người ngày đó quở trách đến hiện tại.

Đậu Trạch một bên lên xe một bên cho Hoắc Tư Minh gọi điện thoại, gọi hắn ngày hôm nay không cần đi đón hài tử, bên kia lập tức hỏi hắn: "Làm sao?"

"Phỏng chừng là ở lớp có chuyện gì, Hoắc Khải An nói cô giáo là anh đi Âu Châu công tác, gọi nàng liên hệ em. " Đậu Trạch lau mồ hôi trên trán một cái, bật điều hòa, nói: "Anh liền đừng tới đây, đến thời điểm coi tình huống to nhỏ lại thương nghị, nếu như không đại sự gì anh liền đừng đến. "

Hoắc Tư Minh ở bên kia trầm thấp nở nụ cười hai tiếng: "Nể mặt em, có hay không có ích lợi gì?"

"Cút đi, giáo dục hài tử anh còn muốn chỗ tốt cái gì?" Đậu Trạch giận hắn một câu.

Hai người lại trêu đùa một lúc mới cúp điện thoại.

Đậu Trạch đến cửa trường học thời điểm đã là thời gian tan học, khuôn viên bên trong đâu đâu cũng có tiểu hài nhi vui vẻ. Đậu Trạch đóng sầm cửa xe bước hai chân dài gian nan chạy qua một đám tiểu hài tử, đến cửa phòng làm việc của cô giáo, từ cửa sổ liền nhìn thấy Hoắc Khải An, con vật nhỏ chính trừng hai đôi mắt nho đen tròn vo nhìn khắp nơi, bên cạnh hai vị gia trưởng nào đó, cô giáo cũng không cố phản ứng những người bạn nhỏ, một mặt đau đầu ở nơi đó khuyên can.

Đậu Trạch đưa tay gõ gõ cửa phòng làm việc, Hoắc Khải An vừa nhìn thấy ánh mắt hắn đều sáng, bước hai cái so với bạn cùng lứa tuổi đều bước dài hơn, một bên gọi hắn một bên chạy tới: "Ba!"

Đậu Trạch ngồi xổm người xuống ôm ôm hắn, nhỏ giọng hỏi: "Con lại phạm chuyện gì?"

Hoắc Khải An tròn vo con ngươi đi xuống, có phần chột dạ chắp tay sau lưng nói: "... Con không phạm tội. "

Cô giáo nhìn thấy hắn lại đây, phun ra một ngụm trọc khí, bên cạnh hai vị gia trưởng kia chính đang cãi nhau nhất trí đối ngoại chỉ về hắn: "Cậu chính là người nhà của đứa nhỏ này a? Có thể hay không giáo dục tiểu hài nhi a? Còn nhỏ tuổi liền như thế lớn lên vậy còn có thể tốt được? Tương lai đây chính là..."

Trong nhà trẻ tư nhân cao cấp này, phụ huynh bình thường đều không giàu sang thì cũng cao quý, nhưng tố chất lại là chênh lệch không đồng đều, hơn nữa có lúc cũng không phải ba hay mẹ tự mình tiếp quản chuyện hài tử.

Đậu Trạch nhìn một chút tình hình trong phòng, trong phòng ngoại trừ hai vị gia trưởng một nam một nữ, bên cạnh còn theo hai tiểu cô nương bên trái phải trên mặt bị thương, tóc như bị chân gà cào qua. Hắn bị nói nhao nhao đến một câu nói cũng nghe không rõ, khoát tay áo một cái nói: "Hai vị, chúng ta trước tiên đem sự tình nói rõ ràng lại chửi không muộn, hài tử vẫn như thế nhỏ, đều chừa chút khẩu đức. " 

Cô giáo thấy dáng vẻ hắn còn khá là trấn tĩnh, liền đem chuyện đã xảy ra thuật lại một lần. "... Cháu đi thăm ông nội [??], cũng là chuyện thường xảy ra, thế nhưng náo đến hai cái tiểu cô nương tranh giành tình nhân đánh nhau liền... Cậu về nhà vẫn là hảo hảo giáo dục. "

Đậu Trạch ở trong lòng thở dài, mới bỏ ra cái cười đối với cô giáo nói: "Tôi về nhà nhất định hảo hảo giáo dục. "

Bên cạnh hai vị phụ huynh lại lời nói ẩn giấu sự châm chọc bắt đầu mắng, Đậu Trạch cau mày lại khoát tay áo một cái: "Hai vị, chúng ta có chuyện nói, đều là người văn minh, có thể hay không không công kích nhân thân?"

"Không phải chúng ta công kích nhân thân, ngươi nhìn trên mặt cô nương này một chút!" Trong đó một vị phụ huynh đem con gái hướng về trước đẩy một cái, tiểu cô nương chính mình gãi tóc, lộ ra một một vết trầy trên khuôn mặt đầy nước mắt kia, trên cổ còn mang theo dấu móng tay ướm hồng, một bên khóc thút thít một bên gọi Đậu Trạch: "Thúc thúc, con thật sự rất yêu thích Hoắc Khải An!"

"..." Hiện tại bọn nhỏ thật là trưởng thành sớm a...

"Ta mới là thật sự yêu thích Hoắc Khải An!" Một tiểu cô nương khác cũng gào cổ họng đi ra. Mắt thấy hai người lại muốn đánh tới đến, bị hai phe phụ huynh một người lôi kéo một trấn áp, hai cái tiểu cô nương còn đánh khóc thút thít nghẹn khóc đến thương tâm.

Nghiệt duyên a... Đậu Trạch một bên dở khóc dở cười, vừa hướng hai vị phụ huynh nói: "Hai vị cũng nhìn thấy, hài tử chúng ta từ đầu tới đuôi có thể yên lặng đứng ở chỗ này, không động tới hai cô nương một đầu ngón tay, cũng không có khuyến khích các nàng đánh nhau. "

Hai phụ huynh trên mặt cũng không nhịn được, hắc cùng nơi hồng cùng nơi.

Đậu Trạch nói: "Có điều chuyện này đúng là nguyên nhân chúng ta mà lên, nên hai vị dẫn hài tử trước tiên đi bệnh viện xem, tiền thuốc thang cái gì chúng ta xin trả..." Trên thực tế cũng không có ai lưu ý điểm tiền thuốc thang này.

Sự tình rốt cục có một kết thúc, Đậu Trạch nắm tay Hoắc Khải An từ trong phòng làm việc đi ra, khuôn viên bên trong những hài tử khác đều đi hết. Hoắc Khải An còn rầm rì muốn cho hắn ôm: "Ba, con đứng nãy giờ, mệt mỏi quá a. "

"Chính mình đi, không đánh ngươi là tốt lắm rồi còn đòi ôm. " Đậu Trạch một bên nắm tay hắn vừa nói. "Còn không tính với ngươi nói dối đây, ngươi nói với người ta, cha ngươi lúc nào đi Âu Châu công tác?"

"... Cha mấy ngày trước không phải nói... Ai nha con cũng đã quên..." Hắn nhún nhảy một cái lôi kéo tay Đậu Trạch, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy đối diện trường có bán đồ uống lạnh, chỉ vào nói: "Ba con muốn ăn cái kia!"

"Nếu như là thường ngày, liền cho ngươi ăn, ngày hôm nay phạm sai lầm, không cho phép ăn. " Đậu Trạch nhỏ đến một tiếng theo : đè mở của xe.

Hoắc Khải An một bên dùng cả tay chân bò lên trên ghế dựa mặt sau chỗ điều khiển, chính mình đeo vào đai an toàn, một bên ủy ủy khuất khuất tranh luận: "Lớn lên đẹp trai lại không phải lỗi của con. "

"Ngươi từ đâu học được những thứ này?" Đậu Trạch một bên đánh tay lái vừa nói hắn: "Ba cho ngươi biết, ngày hôm nay chuyện này cực kỳ ác liệt, về nhà chúng ta còn phải hảo hảo nói một chút. "

"Có thể hay không không nói cho ba ba?" Hoắc Khải An lại phiết lên miệng trừng mắt hắn. "Ba ba sinh khí thật là đáng sợ. "

"Biết đáng sợ ngươi còn phạm sai lầm?" Đậu Trạch suy đi nghĩ lại không nghĩ ra Hoắc Tư Minh vẫn là chỗ nào đáng sợ, khi còn bé cũng là tay phân tay nước tiểu tự tay hắn làm, làm sao liền như thế sợ Hoắc Tư Minh? Không khỏi thế Hoắc dù sao vẫn nói tốt: "Ba ba ngươi yêu ngươi nhiều, ngươi năm trước trượt tuyết cánh tay trật khớp, có phải là ba ba một đường đem ngươi ôm vào bệnh viện? Hắn đều khóc. "

"Ba ba mới không có khóc, là ba khóc. " Hoắc Khải An người nhỏ nhưng trí nhớ rất tốt.

"... Hắn cũng khóc. " Đậu Trạch thở dài.

Bọn họ chuyển đến chung cư mới cách nhà trẻ không xa, khi về nhà Hoắc Tư Minh đã mặc tạp dề ở trong phòng bếp nấu cơm, một bộ dáng dấp tiên sinh ở nhà, đánh cắp thành quả lao động, nguỵ trang đến mức thật giống mọi chuyện bình thường.

Bởi vì Đậu Trạch không có nhắn tin cho hắn, Hoắc dù sao vẫn cố tình làm không biết chuyện nhà trẻ.

Hoắc Khải An đặt xuống cái cặp nhỏ, thay đổi dép, đứng ở trong phòng khách quy củ gọi Hoắc Tư Minh: "Ba ba con đã trở về. "

Hoắc Tư Minh gật gù, nói: "Rửa tay tới dùng cơm. "

Đậu Trạch cởi áo khoác đi tới, Hoắc Tư Minh hỏi hắn: "Ngày hôm nay như thế nào?"

"Vẫn được, chính là thằng nhóc mới tới chưa hiểu việc, tuần lễ trước giao cho hắn hóa đơn cho tới hôm nay đều không đi báo. " Đậu Trạch một bên rửa tay vừa nói.

Hoắc Tư Minh cười với hắn trêu chọc: "Đậu quản lí cực khổ rồi. "

"Hoắc cũng khổ cực. " Đậu Trạch cười nói lại hắn một câu, chốc nữa nhìn thấy Hoắc Khải An rửa sạch tay chính mình bò đến bên cạnh bàn ăn trên ghế ngồi xuống.

Đậu Trạch lúc ăn cơm không nhắc lại chuyện nhà trẻ, Hoắc Khải An hồi hộp : nhấc lên một viên trái tim nhỏ thoáng nuốt xuống bụng bên trong, cho ăn một bữa cơm ngon miệng, sau khi ăn xong giúp hai người dọn bát lại nhỏ giọng đối với Hoắc Tư Minh nói: "Ba ba, con ngày mai có thể hay không đi nhà bà nội ở một ngày?"

Đậu Trạch quay lưng hắn một bên rửa chén một bên không nhịn được khóe miệng nứt ra một cười, tiểu tử này là sợ sự việc bại lộ nghĩ đến Lưu Thanh trốn trốn đi.

Hoắc Tư Minh đặt bát xuống, nói: "Cuối tuần chúng ta đi nhà bà nội thăm bà, con có thể đi chơi đùa một ngày, thế nhưng ở thì thôi. "

Hoắc Khải An có chút mất mát sụp vai nhỏ rồi đi.

Đậu Trạch thấy hắn đi rồi, mới cùng Hoắc Tư Minh nói: "Tiểu tử này bản lĩnh, mới lớn như vậy một chút lại quyến rũ tiểu cô nương vì hắn tranh giành tình nhân đánh nhau, một lúc đến hảo hảo giáo dục, không phải vậy tương lai không chắc lại xảy ra đại sự. " hắn lại xoa xoa tay, nói: "Anh về thư phòng đi, đừng động. "

"Xong. " Hoắc Tư Minh nhìn hắn cười, gật gù, tiền lại hôn hắn một cái: "Thế nhưng em phải đáp ứng anh một điều kiện. "

"Em liền dư biết anh muốn gì. " Đậu Trạch vừa mắng hắn, một bên vẫn là không nhịn được hỏi: "Điều kiện gì?"

"Một lúc chờ em trở về phòng lại nói, em nhất định có thể làm được. " Hoắc Tư Minh đưa tay nặn nặn cái mông của hắn.

Đậu Trạch phỏng chừng lại là trên giường những thứ ngổn ngang kia, liền không để ý.

Vì muốn chút bầu không khí nghiêm túc, Đậu Trạch còn mặc áo bỏ vào quần tây không thay quần áo. Hoắc Khải An chính đang chơi ô tô điều khiển từ xa trong phòng, một bên tách tách tách tạo ra âm thanh một bên theo chạy, cùng cái đồ ngốc.

Đậu Trạch ở bên ngoài gõ gõ cửa, nhỏ bé còn tưởng rằng là Hoắc Tư Minh đến rồi, sợ đến đuôi đều sắp dựng thẳng lên đến, vừa nhìn là Đậu Trạch, thở phào nhẹ nhõm, thả xuống hộp điều khiển, gọi: "Ba. "

Đậu Trạch nói: "Đến đây đi, cho ngươi thời gian dài như vậy, ấp ủ xong chưa? Có thể bắt đầu kiểm điểm. "

Hoắc Khải An quệt mồm còn có chút không phục: "Con không nên soái đến như thế, ba không nên đem con có được tốt như vậy... Nhan sắc đẹp quá cũng là một loại sai..."

Đậu Trạch banh miệng nín cười, nói hắn: "Còn theo ba nói nhăn nói cụi? Ba đi nói cho ba ba ngươi biết, coi có phải là so với ba ôn nhu. "

Hoắc Khải An hừ hừ cản ôm chặt lấy eo hắn: "Con sai rồi ba, con sai rồi ba ba, ba tốt hơn. "

Đậu Trạch từ bên cạnh cầm cái băng ngồi nhỏ lót đến dưới mông, nói: "Vậy ngươi mau mau. "

Hoắc Khải An lại ấp ủ một lúc, mới chắp tay sau lưng cúi đầu dừng lại, bắt đầu tự mình tỉnh lại: "Con không nên đáp ứng Tiết Cầm Cầm làm cho nàng yêu thích con, cũng không nên đáp ứng Chương Dương làm cho nàng yêu thích con, sau đó con nhất định giữ mình trong sạch, không cùng những người bạn nhỏ khác làm loạn quan hệ nam nữ. " cuối cùng tổng kết: "Ba con sai rồi. "

Đậu Trạch dở khóc dở cười nhìn hắn: "Sau này không cho phép lại học những thứ ngổn ngang kia. " hắn dừng một chút nhìn thấy Hoắc Khải An ủy ủy khuất khuất phiết miệng nhỏ, nói tiếp: "Yêu thích tiểu cô nương có thể, thế nhưng một lần chỉ có thể yêu thích một, phải chuyên nhất, phải có trách nhiệm, không thể ỷ vào chính mình đẹp đẽ liền làm bừa. Như tình huống ngày hôm nay như thế, bởi vì một mình con tổn thương hai cái tiểu cô nương, con không hổ thẹn? Tuần sau đi cho người ta xin lỗi, phải khôi phục quan hệ đồng học thuần khiết. "

Hoắc Khải An gật gù, lại vặn vẹo đến trong lồng ngực của hắn ôm lấy cổ của hắn, dính nhơm nhớp làm nũng: "Ba con biết sai rồi, ba tuyệt đối đừng cùng ba ba nói. "

Đậu Trạch đáp ứng hắn, gọi hắn lại chơi đùa một lúc chuẩn bị rửa ráy, chính mình tháo lỏng cà vạt trở về phòng thay quần áo. Hoắc Tư Minh nghe thấy động tĩnh cũng theo vào phòng ngủ, từ phía sau lưng ôm lấy hắn, dán vào lỗ tai của hắn thấp giọng nói: "Đậu tiên sinh giáo dục xong?"

Đậu Trạch chốc nữa nhìn hắn, cách quần áo bóp vú hắn một cái, cười nói: "Anh muốn làm gì?"

"Giáo dục xong hài tử, cũng giáo dục anh, đều chừng mấy ngày không giáo dục. " Hoắc Tư Minh thiếp thân ôm hắn.

Đậu Trạch trong người mang theo thoát một nửa quần áo, tình hình xem ra có thể tiến vào có thể thủ, cố ý hỏi: "Làm sao giáo dục?"

Hoắc Tư Minh dán vào lỗ tai của hắn còn nói một chuỗi lời nói, Đậu Trạch gào cổ họng gọi ra: "Nằm mơ đi, em chưa cạo lông!"
Continue reading Chương 66 - EMTCTT PN 1

Thứ Hai, 16 tháng 4, 2018

Chương 65 - EMTCTT

, , , , , , , , ,

Đậu Trạch nhìn Hoắc Tư Minh, chậm rãi phun ra một hơi, đem đầu tựa ở trên bả vai của hắn, dùng mũi chân nhẹ nhàng chỉ trỏ thảm, nói: "Anh không ở chỗ này. " sau đó lại kéo tay hắn phóng tới trong lòng chính mình, thấp giọng nói: "Anh ở chỗ này. "

Hoắc Tư Minh đầu ngón tay có chút run rẩy, mím môi, hỏi hắn: "Thật sự?"

"Thật sự. " Đậu Trạch mím khóe miệng kiều kiều, nói: "Anh cho rằng liền anh sẽ viết thơ?"

Hoắc Tư Minh nghiêng đầu hôn hắn một phát, Đậu Trạch vỗ vỗ bắp đùi của hắn, nói: "Thương lượng với anh một chuyện, có được hay không?"

Hoắc Tư Minh vuốt nhẹ bờ vai của hắn, nở nụ cười: "Lời ngon tiếng ngọt liền vì cái này?"

"Anh là không cảm giác an toàn? Đối với mình có chút tự tin được không Hoắc dù sao vẫn?" Đậu Trạch giận hắn một chút, cố ý điệu cười nói. "Chờ Đậu Đậu tròn tuổi, em lại đi ra ngoài làm việc, có được hay không?"

Hoắc Tư Minh không lên tiếng, chỉ là không ngừng mà vuốt nhẹ bả vai của hắn.

Đậu Trạch chốc nữa nhìn hắn, nhưng không giống vừa nãy như vậy vội vã phát hỏa, mà là nói: "Quốc gia chúng ta quy định, nữ công nhân viên chức sinh sản hưởng thụ chín mươi tám ngày nghỉ sinh, tiền sản hậu sản tổng cộng chín mươi tám ngày, tổng cộng. " hắn dừng một chút, như cường điệu, nói tiếp: "Bao nhiêu phụ nữ có thai đều là đến sắp sinh trước một, hai tháng mới bắt đầu nghỉ thai sản, trong tháng làm xong liền trở về đi làm. Coi như tình huống của em đặc thù chút, này tiền sản hậu sản đều nửa năm, còn không được? Không được nữa, vậy thì chờ một năm. " hắn nhíu nhíu mày, lời nói hơi có chút ý vị sâu xa, vạch trần: "Không phải là bởi vì hài tử nhỏ, cũng không phải là bởi vì không khôi phục, mà là bởi vì anh căn bản liền không muốn để cho em đi ra ngoài làm việc, có đúng hay không?"

Hoắc Tư Minh nói: "Em có thể đến công ty của anh đi. "

"Em đi công ty của anh làm gì? Làm lãnh đạo? Hay là làm công nhân? Hay chỉ để ngồi đó chơi thôi? Anh có thể nhìn em bị người cấp trên chỉ huy qua lại?" Đậu Trạch thở dài, nói: "Hoắc ca, em biết coi như em phấn đấu cả đời, cũng không thể đạt đến độ cao của anh, có thể anh thế nào cũng phải để em thực hiện một chút giá trị bản thân được không? Em không đi chỗ chị em nữa, ngay ở nội thành tìm cái công việc, có được hay không?"

Hoắc Tư Minh bỗng nhiên cúi đầu hôn một cái miệng hắn, Đậu Trạch có chút kinh ngạc, thế nhưng không trốn, để hắn hôn hai lần. Hoắc Tư Minh nhìn chằm chằm con mắt của hắn, thở dài nói: "Tuy rằng em nói tới mỗi một chữ anh đều không ủng hộ, nhưng vẫn là không nhịn được cảm thấy em khả ái. "

Đậu Trạch đưa tay cách quần áo bỗng chốc ngắt vú hắn, nói: "Em nói không đạo lý à?"

"Có. " Hoắc Tư Minh cười gật gù, lại hôn cái miệng hắn. "Em rất có đạo lý. " như tất cả nam nhân ứng phó cố tình gây sự như vậy.

Đậu Trạch cũng không cùng hắn tính toán, mà là nói: "Vậy anh có đồng ý hay không?"

"Đồng ý. " hắn đưa tay vỗ vỗ eo Đậu Trạch, nói: "Đậu tiên sinh, có thể đi ngủ chưa?"

Đậu Trạch đứng lên đến, đã khốn cực kỳ, ai thán một tiếng: "Liền còn lại hai giờ..."

Hoắc Tư Minh ôm eo hắn, nói: "Ai bảo em đầu đêm tâm sự?"

Đậu Trạch một bên ngáp một bên vỗ một cái cái mông của hắn, mắng trả lại: "Ai bảo anh ngoan cố không thay đổi?"

Đêm hôm ấy hai người chỉ ngủ hơn một giờ, Đậu Trạch rời giường con mắt còn không mở ra được, Hoắc Tư Minh đi qua phòng trẻ con cho hài từ uống sữa xong mới về gọi hắn: "Không phải vậy cho bá mẫu gọi điện thoại, nói cho bà đến chậm một chút được không?"

"Đừng đừng gọi, sáng sớm hôm nay còn phải làm cho ba em ăn sủi cảo đấy. " hắn giẫy giụa bò lên, dụi dụi con mắt, như một viên đạn pháo như thế vèo bắn ra đến phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra trên tóc còn mang theo nước. Hoắc Tư Minh chính ôm Hoắc Khải An, dùng ánh mắt trấn áp hắn không cho hắn cắn tay.

Người một nhà bận bịu rối ren loạn, sáu giờ rưỡi ngồi lên xe, Đậu Trạch nằm nhoài chỗ điều khiển hỏi: "Anh buồn ngủ hay không?"

Hoắc Tư Minh cười lắc đầu một cái: "Không có chuyện gì. "

"Hoắc dù sao vẫn thực sự là long tinh hổ mãnh. " Đậu Trạch trêu chọc hắn, nói xong lại nói: "Không phải vậy anh ngủ một chút, em đến lái?"

Hoắc Tư Minh thông qua chuyển xe kính nhìn hắn: "Em biết lái xe?"

"Vẫn được, trước đây thân thể ba em tốt thời điểm chạy đường dài, không có chuyện gì dạy em sờ sờ xe, có điều chân chính nắm được nguyên lý chạy...sau đó không chạm qua nữa. " Đậu Trạch suy nghĩ một chút nói: "Quên đi, vẫn là anh khổ cực khổ cực đi, em chưa quen thuộc tính năng xe này. " hắn nói xong lại ngã vào trên ghế sau cùng Hoắc Khải An ngủ chung.

Hoắc Tư Minh suy nghĩ một chút, không lại gọi hắn.

Hoắc Tư Minh đến nhanh, đến Lưu Thanh thời điểm mới vừa bảy giờ rưỡi, bà chính hướng về trong cái mâm thịnh sủi cảo, thấy bọn họ lại đây, cười nói: "Còn tưởng rằng ngày hôm nay các con bị muộn một lúc, ngày hôm qua đi về cũng muộn. "

"Kia chỗ nào có thể? Vốn đang chuẩn bị lại đây giúp mẹ làm vằn thắn đấy. " Đậu Trạch đem con phóng tới trên ghế salông, chính mình cởi áo khoác cùng khăn quàng cổ, đi rửa sạch tay, đem một dĩa sủi cảo giòn nóng phóng tới trên bàn thờ có bức ảnh trắng đen Đậu Ái Quốc, nói: "Ba, tết đến, ăn sủi cảo, con, mẹ và mọi người đều rất tốt, chị con hiện tại xưởng cũng ổn định rồi, nhà chúng ta sẽ càng ngày càng tốt, ba yên tâm đi. "

Hoắc Tư Minh không có hướng về trước tập hợp, nhìn cả nhà bọn họ nhân thân lạy bái, hắn phỏng chừng Đậu Ái Quốc lúc đi trong lòng nghĩ đến chuyện này cũng cách ứng.

Lúc ăn cơm, Đậu Trạch không nhắc lại chuyện đi nhà máy công tác, Đậu Nguyên cũng không đề cập.

Phong tục ở phương bắc, mùng một đến nhà chồng, mùng 2 về nhà mẹ đẻ. Hoắc dù sao vẫn không để ý quy củ này, mùng 2 mang theo Đậu Trạch trở về Hoắc gia, tòa nhà kia quanh năm chỉ có Hoắc Bảo Hoa cùng Hoắc lão hai ba người ở, ngoài ra bọn họ coi như không có người hầu gì, bình thường cơ bản không ai lại đây.

Đậu Trạch mang theo cái nôi của Hoắc Khải An đi vào, nơi này một điểm tết đến bầu không khí đều không có, liền quay đầu lại hỏi Hoắc Tư Minh: "Nhà các anh như dân tộc thiểu số không có tết xuân?"

"..." Hoắc Tư Minh bất đắc dĩ cười xoa xoa tóc của hắn, nói: "Không phải, hai người bọn họ có bệnh, không thích náo nhiệt, liền yên tĩnh như vậy. "

Đậu Trạch không biết cái này 'Có bệnh' là sinh lý hay vẫn là trong lòng, đơn giản im lặng không nói nữa.

Trong phòng vẫn là lầu trên lầu dưới người hầu làm việc, trong phòng bếp có mùi vị sủi cảo truyền tới, Đậu Trạch nói: "Vẫn là có chút tết, chiên sủi cảo. "

Hoắc Tư Minh không lên tiếng, nhìn thấy trợ lý kiêm tình nhân Trương Lý Đình của phụ thân hắn bưng bàn ăn từ trên lầu đi xuống, Trương Lý Đình cũng nhìn thấy hắn, chào hỏi: "Cậu trở về?"

Hoắc Tư Minh gật gù, Trương Lý Đình nói: "Tiên sinh vừa uống thuốc, cũng nhanh rời giường, cậu chờ một chút. " hắn nói chuyện ôn ôn nhu nhu, tuy rằng tuổi không nhỏ, nhưng trong người tự có một luồng phong lưu mùi vị nho nhã.

Hai con mắt Đậu Trạch theo dõi hắn, cũng không dám nhìn thẳng đánh giá, Trương Lý Đình không có phản ứng hắn, cùng Hoắc Tư Minh nói xong cũng chạy bộ đến phòng bếp để đĩa. Phía sau truyền đến âm thanh người hầu nhỏ giọng quát sủng vật, con mèo chính ở trước cửa lôi kéo thảm chơi đùa, bị người quát lớn cũng không sợ, chậm rãi làm mất đi thảm, thân thể to mọng nhưng bước nhẹ lại bước chân thanh nhã từ trước mặt bọn họ đi qua, nhảy một cái lên cửa sổ sát đất leo lên cái võng nhỏ của nó.

Đậu Trạch nhìn con mèo này, nhỏ giọng đối với Hoắc Tư Minh nói: "Nhà các anh liền mèo đều như thế biết hưởng thụ. "

"Mèo vốn là so với người sẽ hưởng thụ, ăn quen rồi nhập khẩu thức ăn mèo, tài sản dù cho chết đói đều không động vào. " Hoắc Tư Minh ôm lấy eo hắn đến phòng tiếp khách nơi đó ngồi xuống. Hoắc Khải An nằm ở cái làn bên trong thời gian dài, khóc náo phải lớn hơn người ôm.

Hoắc Tư Minh liền đưa tay đem hắn ôm lấy đến, vừa hướng Đậu Trạch nói: "Chờ một lát, gặp mặt liền đi. "

Đậu Trạch gật gù, nói: "Đừng ngại. "

Một lát sau, Hoắc lão tam trước tiên đẩy xe đẩy đi xuống, đi phòng bếp thời điểm đi ngang qua phòng khách, xem thấy bọn họ, cười nói: "Tư Minh đến rồi? Ta cho rằng con năm nay lại không trở lại đây, Thiên Khải Bình đã tới. " hắn nhìn chăm chú nhìn thấy hài tử trong lồng ngực Hoắc Tư Minh, cười nói: "Ta cũng không biết con còn có thể ôm hài tử. "

Hoắc Tư Minh nói: "Hoắc Khải An, con trai của ta. "

Hoắc lão tam nhíu nhíu mày, tựa hồ sửng sốt một chút, nói: "Làm sao không nghe thấy động tĩnh liền..."

Hoắc Bảo Hoa bị Trương Lý Đình đẩy xe vào thang máy đi xuống lầu, xem gặp cả nhà bọn họ, ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt cũng bất phiêu tới một người, bị Trương Lý Đình đẩy lên trước bàn ăn ngồi vào chỗ của mình, nói: "Ta không ăn sủi cảo, để bọn họ một ít thanh đạm. "

Trương Lý Đình liền nghe hắn, gọi người hầu mang món ăn.

Hoắc lão tam cũng không lại cùng Hoắc Tư Minh một nhà nói chuyện, chuyển xe đẩy đi tới bên cạnh bàn ăn dùng cơm.

Đậu Trạch chính cảm thấy lúng túng, Hoắc Tư Minh ôm hài tử đứng lên, nói: "Chúng ta đi thôi. "

Lúc này Hoắc Bảo Hoa đổ ra thanh kêu hắn lại: "Đứa nhỏ trong lồng ngực là con cái nhà ai?"

Hoắc Tư Minh không mở miệng, Trương Lý Đình thế hắn nói: "Là ngũ gia nhi tử, gọi Khải An. "

Hai người tự mình nói với mình như thế, Hoắc Bảo Hoa nói: "...hay chưa gọi Khải Bình xuống. " hắn lại gọi Hoắc Tư Minh: "Đem con ôm đến cho ta xem một chút. "

Hoắc Tư Minh bước chân dừng một chút, vẫn là cho hắn mặt mũi, ôm hài tử đi tới trước bàn ăn cho hắn xem. Hoắc Khải An không sợ người lạ, cười khanh khách, Hoắc Bảo Hoa không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt của hắn, rốt cục có sắc mặt tốt, nhấp một tia cười, nói: "Đứa nhỏ này...hay chưa vui mừng. "

Trương Lý Đình phụ họa hắn: "Tiểu thiếu gia hình dáng giống ngài. "

Đậu Trạch ở trong phòng khách lườm một cái, nghĩ thầm có thể tuyệt đối không nên thừa hưởng đại di truyền này, Hoắc Khải An nếu như cũng dám học theo Hoắc Bảo Hoa, hắn đến đánh gãy chân nó.

Hoắc Bảo Hoa ở trong phòng khách cười hướng Trương Lý Đình duỗi duỗi tay, Trương tiên sinh một bên đưa một hồng bao, vừa nói: "Đây là tiên sinh cho tiểu thiếu gia chuẩn bị đến lễ ra mắt, là quỹ nhà. "

Hoắc Tư Minh liếc mắt nhìn, nhận lấy.

Hoắc gia lão tam sắc mặt thay đổi.

Người một nhà từ Hoắc gia biệt thự đi ra, con mèo kia theo bọn họ đi một đoạn, cuối cùng thu hồi chân sau ngồi cửa lớn ngoẹo cổ nhìn bọn họ. Đậu Trạch ngồi trên xe cùng Hoắc Tư Minh nói: "Cha anh đã sớm biết chuyện Đậu Đậu?"

Hoắc Tư Minh gật gù không lên tiếng.

Đậu Trạch tiếp tục hỏi: "Em nhìn thế nào Tam ca anh dáng vẻ không cao hứng?"

"Phần quỹ này là cổ phần còn lại phụ thân anh quyên giúp, lão tam trừ một chút bất động sản cùng xe, không có nhiều di sản có thể kế thừa. " Hoắc Tư Minh đánh đem tay lái, không cùng với hắn thảo luận chuyện này, mà là nói: "Lại quá hai tháng, chúng ta liền đi kết hôn?"

Đậu Trạch chốc nữa cười liếc mắt nhìn hắn, gật gật đầu: "Tốt. "

Sau ba tháng, Hoắc Bảo Hoa tạ thế, Hoắc Tư Minh cùng Đậu Trạch gián đoạn tuần trăng mật về nhà thủ linh.

Tối om om không biết từ nơi nào đến một đống thân thiết, có phần thậm chí chỉ có duyên gặp mặt một lần. Bạch Nhược An cũng tới, một thân đồ trắng đi tới trước quan tài, cầm trong tay một nhánh cúc trắng ném tới trên quan tài Hoắc Bảo Hoa, giống như giải thoát nói: "Ông rốt cục chết rồi..."

Trương Lý Đình lại không ở thủ linh trong đội ngũ xuất hiện. Lễ tang nghiêm túc bỗng nhiên bị một chuyển phát nhanh viên đánh gãy, người kia đặt xuống cái hộp không chờ người ký tên liền vội vội vàng vàng leo lên xe đi rồi, Hoắc Tư Minh mở hộp ra vừa nhìn, phát hiện là một búp bê hình hài nam tử trưởng thành nửa cái bàn tay bị băm, đổ ra màu sắc không rõ màu đen là bộ lông hay khối thịt...

Bạch Nhược An dư quang của khóe mắt phiêu đến, há miệng, cười ra tiếng, Hoắc Tư Minh che lên hộp.

Đậu Trạch theo tới xem, hỏi: "Là cái gì?"

Hoắc Tư Minh lắc lắc đầu, Bạch Nhược An cũng không nói chuyện, ngậm lấy cười rồi đi.

---------------------------------------------CHÍNH VĂN HOÀN--------------------------------------------------

Tiểu Dương Tử: Đến đây là đã kết thúc chính văn 65 chương. Do tác giả vừa mới cập nhật nên từ chương 66 đến chương 71 là phiên ngoại. Mình cũng sẽ up mỗi ngày một chương giống như chính văn vậy. Cảm ơn mọi người đã theo dõi.
Continue reading Chương 65 - EMTCTT