Thứ Năm, 18 tháng 1, 2018

Chương 59 - EMTCTT

, , , , , , , , ,

Không khí vùng ngoại ô so với nội thành lại lạnh hơn một chút, Đậu Trạch đội mũ len có sẵn trong xe Hoắc Tư Minh, lại bị người đó thắt chặt khăn quàng cổ, liền áo khoác cũng bị mang theo, hai con mắt nhìn đường cũng không nhìn thấy, bởi vậy có chút bất mãn thở dài, nói: "Có hai bước đường, anh cho em mặc dày như thế."

Hoắc Tư Minh không để ý tới hắn, tập trung lo lái xe hướng cây ngô đồng héo tàn thấp thoáng trước biệt thự tinh xảo.

Đậu Trạch một bên theo hắn đi một bên hỏi: "Bạch tiên sinh mỗi ngày đều từ nơi này hướng về công ty đi làm? Thời gian đi lại cũng cỡ hai giờ chứ?"

"Nơi này là văn phòng làm việc của Đoan Văn, hai người bọn họ ở nhà trọ Bạch Nhược An ở nội thành." Hoắc Tư Minh từ từ nói, lại gọi hắn chú ý dưới chân tuyết đọng.

Đậu Trạch lôi kéo tay Hoắc Tư Minh nói: "Nhìn nơi này, cảm giác cũng rất thú vị, không có chuyện gì làm còn có thể trồng cây gì đó trước sân."

Hoắc Tư Minh cười cười: "Chờ Đậu Đậu xuất viện, chúng ta liền chuyển tới biệt thự Giao Nam đi."

"Em đột nhiên nhớ tới một chuyện..." Đậu Trạch lại làm khó dễ lại nghi hoặc mà liếc mắt nhìn hắn, do dự một lúc nói: "Chuyện hài tử, không cần nói cho cha anh? Vẫn là anh nói với ông đi? Ba em cũng coi không thể, cảm giác năng lực chịu đựng cha anh còn rất mạnh."

Hoắc Tư Minh nắm tay hắn đi tới bậc thang trước cửa biệt thự, một bên nhấn chuông cửa vừa nói: "Không cần phải để ý đến ông ta."

Đến mở cửa chính là một cô gái trẻ tuổi, mặc đồng phục y tá màu phấn hồng, Đậu Trạch lập tức căng thẳng, nhỏ giọng hỏi Hoắc Tư Minh: "Nơi này làm sao còn có người khác a?"

"Chỉ là mấy y tá, một lúc nói chuyện bên cạnh không có ai." Hoắc Tư Minh nắm tay hắn ngồi vào phòng khách ở ngoài.
                                                                                   
Trên mặt Đậu Trạch lộ ra một vẻ mặt xoắn xuýt, lôi kéo góc áo Hoắc Tư Minh, nhỏ giọng nói đến bên tai hắn: "... Em nghĩ lại rồi, chúng ta trở về đi thôi, đến thời điểm em lại uống một chén rượu, thần không biết quỷ không hay rồi làm em là được."

Hoắc Tư Minh dở khóc dở cười liếc mắt nhìn hắn: "Lẽ nào sau đó chúng ta mỗi lần lúc làm tình đều phải đem em quá chén? Bệnh tâm lý không chữa khỏi, cuối cùng còn nhiễm phải tửu ẩn."

Đậu Trạch cởi áo khoác xuống thở dài: "Em thật sự... Vậy em không phải đem chuyện của hai chúng ta đều cho người khác hết sao?"

"Không sao, Đoan Văn là thầy thuốc tâm lý chuyên nghiệp, hắn đã trị cho rất nhiều trường hợp nặng hơn em nữa, em chút chuyện nhỏ này hắn không tính là gì." Hoắc Tư Minh nhẹ nhàng cầm tay hắn.

Đậu Trạch quả nhiên bị hắn nói an ủi không ít, sự chú ý lập tức dời đi, mặt đầy kinh ngạc hỏi: "Còn có nhiều người bị như vậy sao?"

"Đúng đấy." Hoắc Tư Minh vô ý hứng thú, đang chuẩn bị nói sang chuyện khác, cửa phòng Vu Đoan liền bị đẩy ra, từ bên trong đi ra một tiểu hài nhi, nhiều lắm cũng là mười lăm tuổi, mặc áo dài xuống tới đất, một tai còn đeo một loạt đinh tai, một bên kia vành tai cũng đeo một chiếc khuyên, trên lỗ mũi cũng đeo khuyên mũi.

Đậu Trạch nhìn hắn, cảm giác toàn bộ đầu mình đều đau.

Chờ tiểu nam nhi mang đôi giày da đen đi ra ngoài, Đậu Trạch không nhịn được cùng Hoắc Tư Minh đối diện một chút, nhỏ giọng nói: "Tương lai Hoắc Khải An nếu mà thành ra như vậy, em nhảy lầu..."

Hoắc Tư Minh nhìn hắn cười cợt: "Anh xem nó, nó bảo đảm bé ngoan."

Hai người chính nhỏ giọng nói chuyện, Vu Đoan Văn đưa tiểu hài nhi trở về, diện đối với bệnh nhân thì trên mặt của hắn tựa hồ có thêm một tia ôn hòa, so với lúc trước nghe điện thoại thì thanh âm lạnh như băng khiến người ta không tiếp thu nhiều lắm.

Hoắc Tư Minh chào hỏi với hắn, liền gọi Đậu Trạch theo đi vào chuẩn liệu. Đậu Trạch vẫn là không nhịn được quay đầu lại nhìn hắn, Hoắc Tư Minh nhẹ nhàng nặn nặn ngón tay của hắn nói: "Nếu như không chịu được liền đi ra, anh liền chờ em ở ngoài."

Đậu Trạch lúc này mới bé ngoan đi vào.

Hoắc Tư Minh một mình ở trong phòng tiếp khách ngồi một lúc, đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất nơi đó xem cảnh tuyết, tối ngày hôm qua rơi xuống một đêm, hiện tại trời đã sáng, nên tuyết cũng ngừng rơi, lưu lại khắp nơi trắng xoá cả một vùng. Hoắc Tư Minh nghĩ đến Đậu Trạch cùng lời của hắn nói: Phải nói cho Hoắc Bảo Hoa sao? ... Coi như không nói cho ông ta, đại khái lão già kia cũng sẽ tự mình nghĩ biện pháp biết động tĩnh của hắn, không lên tiếng, chờ chính ông ta chủ động đi gặp hắn... Hừ, cho ông ta biết mặt...

Hoắc Tư Minh dùng đầu lưỡi liếm liếm, y tá trước phòng tiếp tân rót cho hắn một chén trà nóng, hắn lại ngồi trở lại trên ghế salông, cầm hai phần văn kiện xử lý, Đậu Trạch mới từ bên trong đi ra. Đỏ mắt lên, đã khóc.

Hoắc Tư Minh ngẩng đầu cùng Vu Đoan Văn đối diện, trưng cầu liếc mắt nhìn, nói: "Tuần sau gặp lại."

Đậu Trạch gật gù, theo người cáo biệt, Hoắc Tư Minh tiến lên muốn hỏi hai câu, Vu Đoan Văn cũng lắc đầu một cái đem hắn đuổi đi.

Ra ngoài Hoắc Tư Minh lại giúp Đậu Trạch mang khăn quàng cổ cùng mũ, chờ đi tới bên cạnh xe, mới hỏi: "Vừa khóc sao?"

Đậu Trạch thở dài, gật gù: "Không biết xảy ra chuyện gì lại khóc."

Hoắc Tư Minh hỏi: "Khóc lúc muốn đánh anh sao?"

Đậu Trạch suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, không nhịn được nói: "Anh cũng quá đáng, có anh như vậy làm huynh đệ sao?"

"Vậy em về nhà lại đánh anh một trận." Hoắc Tư Minh cười nói.

"Em đã nghĩ hỏi anh, trước đây thời gian dài như vậy đều bình thường, làm sao đột nhiên liền quyết định đem em làm? Còn cầm thú như vậy!" Đậu Trạch nói, thật có chút muốn bắt đầu đánh ý của hắn.

Hoắc Tư Minh một bên đỡ tay lái, vừa nói: "Ngày đó em nói với anh, qua mấy ngày muốn dẫn bạn gái tới gặp anh."

Đậu Trạch lúc này mới nhớ lại ngay tình cảnh lúc đó, suy nghĩ một chút, thở dài, không nói nữa.

Hoắc Tư Minh quay đầu lại nhìn hắn, lại từ trong hộp lấy một cây kẹo cho hắn, thấp giọng nói: "Xin lỗi, nhất thời kích động làm chuyện sai lầm."

Đậu Trạch tiếp nhận kẹo, ở trong tay nắn vuốt, mới xé giấy gói kẹo bỏ vào trong miệng.

Hoắc Tư Minh không tìm hắn nói chuyện nữa, mà là nhẹ nhàng đụng một cái ngón tay của hắn, nặn nặn.

Khu dân cư bên cạnh có cái công viên rất nhiều cây cối, ven đường phong cảnh không rõ, tuyết trắng bao trùm kéo dài bất tận, cây cối cao thấp dày đặc đứng cùng nhau, như sưởi ấm.

Đậu Trạch quay đầu nhìn về phía cảnh tuyết ngoài xe, nói: "Trước tiên đi bệnh viện xem hài tử chứ?"

Hoắc Tư Minh nghe lệnh, giẫm chân ga hướng về bệnh viện, tuyết trên đường rất trơn, hắn không dám lái quá nhanh. Đậu Trạch bỗng nhiên nói: "Đêm nay chúng ta về nhà thử xem chứ?"

Hoắc tổng sơ ý một chút đạp một chân phanh lại, xe về phía trước đột nhiên theo quán tính lại bật trở về, Đậu Trạch cau mày quay đầu lại nhìn hắn: "Không cần kích động như thế chứ?"

"Có chút bất ngờ." Hoắc Tư Minh cũng cảm giác mình không trấn định, hít sâu một hơi, phun ra, nói: "Vẫn là qua một thời gian ngắn nữa đi, bác sĩ nói sinh mổ (c-section) phải ba tháng mới có thể làm được."

Đậu Trạch gật gật đầu, cũng không thấy cao hứng bao nhiêu, gãi gãi sống mũi, nói: "Chuyện đó... Con trai ở phía dưới cũng có thể thoải mái?"

Hoắc Tư Minh liếm môi một cái, liếc mắt nhìn hắn, không nhịn được hỏi: "Vừa Vu Đoan Văn ở bên trong cùng em nói cái gì?"

"Không nói gì, chính là..." Đậu Trạch suy nghĩ một chút, lại không nói: "Anh đừng hỏi, đó là việc riêng tư."

"..." Hoắc Tư Minh suy nghĩ một chút nói: "Thực sự không được... anh ở phía dưới cũng có thể."

"... Hay là thôi đi." Đậu Trạch đem kẹo trong miệng liếm đến còn nhỏ xíu, nói: "Em muốn đem anh cũng cho mang thai, thế giới này nhiều lắm hỗn loạn a, hơn nữa liền cái tính khí của anh, vạn nhất lại cho em đến cái thời kỳ hội chứng mang thai, em có thể không chịu được."

Hoắc Tư Minh bị hắn nói tới không ngừng cười, đỡ tay lái trên ngón tay mang nhẫn, sấn đến một đôi tay so với bình thường càng đẹp mắt, Đậu Trạch lại hỏi: "Chúng ta nếu như chuyển đến ngoại ô, anh sau đó đi làm làm sao bây giờ?"

"Anh có thể không đi làm, có văn kiện thời điểm có thể đưa tới." Hoắc Tư Minh một bên một lần nữa khởi động xe vừa nói.

Đậu Trạch bị tư bản chủ nghĩa này làm cho khí tức lại yếu xìu, nhìn hắn nói: "Tuy rằng em cũng là người được lợi bên trong, nhưng vẫn là không nhịn được đố kị, có tiền thực sự là quá tốt rồi."

Hoắc Tư Minh cười đưa tay cầm tay hắn, nói: "Chờ hài tử xuất viện, chúng ta có thể đi du lịch kết hôn."

"Vẫn là chờ một chút đi, ít nhất chờ hài tử tròn tuổi, nó vốn là sinh ra đã kém cỏi, lại theo chúng ta chạy loạn, đem thân thể cho làm hỏng, thả ở nhà để cho người khác chăm sóc cũng không yên lòng." Đậu Trạch đem thân thể nằm xuống, cúi đầu, đầu dựa vào cửa sổ xe."Hơn nữa ba em bên kia... Ai..."

Hắn không nói Hoắc Tư Minh cũng biết, mới vừa bị một trận đánh, cũng biến thành vô cùng hiểu ý, động viên hắn: "Vốn cũng chỉ là một kế hoạch, lúc nào đi cũng có thể, chờ một chút cũng tốt."

Xe trở lại nội thành thời điểm đã là buổi trưa, hai người không kịp đi xem hài tử, Hoắc Tư Minh kiên trì muốn về nhà ăn cơm trước, Đậu Trạch liền đồng ý.

Xế chiều đi bệnh viện xem hài tử thời điểm vừa vặn đụng tới Lưu Thanh, lão thái thái chính đang cách pha lê nhìn hài tử, mừng rỡ một mặt nếp nhăn, còn lấy điện thoại di động răng rắc răng rắc chụp ảnh. Vừa quay đầu lại nhìn thấy bọn họ, trên mặt có chút lúng túng, nụ cười cứng một lúc, lại chủ động mở miệng, nói: "Lại đây? Mẹ không thấy con buổi sáng đến."

"Buổi sáng có chút việc, liền không lại." Đậu Trạch tới đỡ bờ vai của bà xoa xoa, nói: "Mẹ mỗi trời xế chiều đều đến? Làm sao cũng không nói với con một tiếng, con đi đón mẹ, mấy ngày này ngoài trời rất lạnh."

Lưu Thanh lắc đầu một cái: "Cũng không có mỗi ngày đến, chính là thường thường."

Hoắc Tư Minh ở bên cạnh cười nói: "Sau này con để tài xế ở phòng bệnh dưới lầu chờ đợi, ngài muốn ra ngoài thì lên xe, trời lạnh đường trơn, lão nhân gia không an toàn."

Lưu Thanh mãi đến tận hiện tại còn nhớ vẻ mặt của hắn ở cửa phòng giải phẫu, cũng không dám nói gì, cương mặt cười cợt: "Không cần phiền phức như vậy." Lại quay đầu cùng Đậu Trạch nói: "Tiểu Trạch..." Bà thở dài, do dự một lúc, mới nói tiếp: "Mẹ không nhịn được cho ba con nhìn bức ảnh Đậu Đậu."

Thân thể Đậu Trạch đầu tiên là cứng một hồi, quá một lát mới hỏi: "Ba nhìn ra cái gì sao?"

"Cái này ngược lại cũng không có, chính là vẫn nhắc tới, con nếu như cũng có đứa bé như thế là tốt rồi, mẹ lúc đó... mẹ lúc đó thiếu một chút liền..." Lưu Thanh không nhịn được động tình, lau khóe mắt ửng hồng, thở dài: "Thật không biết có nói nên hay không... Nếu như chờ ông đi, cũng không biết con đã có đứa bé, ông nên..." Lão thái thái nói không được, dựa đến tay của con trai khóc một lúc, vai hơi rung động.

Đậu Trạch nhẹ nhàng vuốt ve bà, thở dài.
Continue reading Chương 59 - EMTCTT

Chương 58 - EMTCTT

, , , , , , , , ,
"..." Bạch Nhược An như con vịt bị giẫm lên cái cổ, trong nháy mắt im miệng, yên lặng.

Đậu Trạch không tiện nói gì, ngắt lời nói: "Bạch tiên sinh có muốn hay không cùng ăn chút gì?"

Bạch Nhược An khóc không ra nước mắt mà nhìn Hoắc Tư Minh, lấy lòng hỏi: "Tiểu Minh, chúng ta quan hệ thân thiết như thế, cậu đùa giỡn đấy chứ?"

Hoắc Tư Minh ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, trên mặt cười nhưng trong không cười kéo kéo khóe miệng, không lên tiếng.

Bạch Nhược An đỡ đầu, bỗng nhiên linh cơ hơi động, trách một tiếng, nói: "Ôi, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện..." Hắn giảo hoạt nở nụ cười, sau đó không nói lời nào, một đôi mắt ý tứ sâu xa mà nhìn Hoắc Tư Minh.

Hoắc Tư Minh cùng ánh mắt của hắn đối đầu, con ngươi thu rụt lại, trong nháy mắt nghĩ đến thói hư tật xấu của Bạch Nhược An.

Đậu Trạch nhìn hai người, cười hỏi: "Làm sao đều không nói lời nào?"

Hoắc Tư Minh đúng lúc, làm bộ rất hờ hững mở miệng: "Chuyện này về công ty lại nói, văn bản hội nghị dùng word soạn lại rồi gửi qua mail cho tôi."

Bạch Nhược An vui sướng hát lên nhảy nhót rồi đi.

Đậu Trạch ý thức được tựa hồ là lạ ở chỗ nào, nghi ngờ hỏi: "Vừa không phải còn phạt nhân viên viết, làm sao bỗng nhiên đổi ý?"

Hoắc Tư Minh một bên sách hộp cơm vừa nói: "Vừa nói đùa hắn ."

Đậu Trạch liền không truy cứu nữa, dùng chiếc đũa nếm mùi thịt cá sợi, nói: "Tuy nói trong thời gian ở cữ ẩm thực phải thanh đạm, có thể đây cũng quá thanh đạm chứ? Mùi thịt cá sợi không có ớt vẫn tính là mùi thịt cá sợi sao? Muối cũng là đếm lấy từng hạt bỏ vô, còn tiếp tục như vậy em liền biến thành Bạch Mao."

Hoắc Tư Minh nhìn hắn cười: "Em căn bản khẩu vị quá nặng, vừa vặn có cơ hội này sửa lại một chút."

Đậu Trạch bất mãn mà liếc mắt nhìn hắn, lại không nói cái gì nữa, lúc ăn cơm lại nhớ lại ánh mắt sâu xa  mang ý tứ kia của Bạch Nhược An, hắn bỗng nhiên nhớ đến sáng sớm hôm nay thời điểm đến văn phòng Hoắc Tư Minh, tựa hồ đụng phải một người rất trẻ tuổi có dung mạo rất khá, không khỏi giương mắt liếc nhìn Hoắc Tư Minh.

Cái kia một chút xem kỹ ý vị khá lạ, vừa chịu đựng qua chuyện bị đánh lòng vẫn còn sợ hãi, liền hỏi: "Làm sao?"

Đậu Trạch cảm thấy loại hành vi này giống như bụng dạ hẹp hòi rất không đàn ông, nhưng hắn nín nửa ngày không nhịn xuống được, mới hỏi: "Sáng sớm hôm nay từ phòng làm việc của anh có bé trai kia đi ra là ai?"

Hoắc Tư Minh bình tĩnh nói: "Là đại diện sản phẩm mới của công ty Duyệt Vi, anh cảm thấy không quá thích hợp, không định dùng hắn."

Đậu Trạch nói: "Em còn tưởng rằng anh không tới một tuần liền có tiểu tình nhân đây."

Hoắc tổng nghe hắn nói như vậy, có chút cao hứng, hỏi: "Ghen?"

Đậu Trạch thoải mái gật đầu: "Vừa Bạch Nhược An cùng anh nháy mắt, em liền cảm thấy là lạ." Hắn lại  dùng chiếc đũa gấp một miếng thịt cá sợi, mới nói: "Theo em thời điểm đại học giúp huynh đệ che giấu lừa gạt bạn gái đi chơi game, sau đó vẻ mặt uy hiếp giống như đúc." Hắn cười cợt, lại lành lạnh nói: "Then chốt cái bé trai kia rất đẹp, ai biết anh có phải là nản lòng thoái chí chuẩn bị từ bỏ em đi tìm nhà dưới đây?"

"..." Hoắc Tư Minh không lên tiếng.

Đậu Trạch nhìn hắn, cười nói: "Đồng chí Hoắc Tư Minh, một tập đoàn lớn như vậy cớ sao người đại diện cho sản phẩm mới lại đích thân tổng giám đốc như anh tiếp kiến?" Hắn nói một hơi như ra yêu cầu khẩu cung, sau đó dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ bàn một cái."Hoắc tổng, trình độ nói dối có giảm xuống a."

Hoắc Tư Minh nhìn dáng dấp kia của hắn, trong đôi mắt không nhịn được tràn ra ý cười, nhấc chân nhẹ nhàng đụng hắn một cái: "Đều nói 'Mang thai một, ngốc ba năm', em làm sao trái lại biến thành Holmes?"

Đậu Trạch nhìn hắn lắc đầu một cái: "Không phải Holmes, là Bao Thanh Thiên, chuyên trị những người bỏ vợ bỏ con Trần Thế Mỹ *."

*Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.

Hoắc Tư Minh bật cười, nói: "Em so với ông ta trắng một chút."

"Đừng theo em giả bộ ngớ ngẩn." Đậu Trạch dùng chân đá đá hắn: "Có nói hay không? Mấy ngày nay có phải là động ý đồ xấu?"

"Không có." Hoắc Tư Minh cởi giầy dùng chân sượt chân nhỏ của hắn.

Đậu Trạch nhịn không được nở nụ cười: "Anh đừng dùng bài này a, mau mau, thẳng thắn được tha thứ."

Chân Hoắc Tư Minh còn đặt ở trên bắp chân Đậu Trạch, một bên sượt vừa nói: "Vậy em cho là anh mới miễn phạt Bạch Nhược An sao, không phải là bởi vì làm sai chuyện gì mà chột dạ, mà là bởi vì biết hắn có một cái miệng giỏi về đổi trắng thay đen." Hắn nói đến một nửa vừa cười: "Xem, hắn còn không nói gì, em cũng đã bắt đầu loạn tưởng."

Đậu Trạch híp mắt nhìn hắn: "Được rồi, là em suy nghĩ nhiều. Vậy anh có thể theo em giải thích một chút, tại sao em cần phải chứng minh thân phận của mình lúc đứng ở chỗ tiếp tân, hắn lại có thể trực tiếp đến phòng tổng giám đốc là sao?"

Hoắc Tư Minh nhìn hắn, trên mặt tất cả đều là nụ cười ôn nhu, mím mím miệng, nói: "Em ghen dáng vẻ thật đáng yêu."

Đậu Trạch cũng nhịn không được cười, liếc hắn: "Đánh người dáng vẻ có đáng yêu hay không?"

"Một loại đáng yêu khác." Hoắc Tư Minh nói: "Hắn ngày hôm trước đã cùng anh hẹn trước ngày hôm nay gặp mặt."

"Gặp mặt chủ đề là cái gì?" Đậu Trạch ăn cơm no có chút khốn, rủ xuống mí mắt tựa lưng vào ghế ngồi tiếp tục hỏi.

"Tự tiến cử giường chiếu."

Hoắc Tư Minh một câu nói, lại gọi Đậu Trạch buồn ngủ, trừng mắt hắn: "Em liền biết có vấn đề."

Hoắc Tư Minh gật đầu cười: "Hắn lúc đó mới vừa nói câu đầu, liền bị em nói ra danh hiệu ' người yêu Hoắc Tư Minh ' liền doạ chạy."

Đậu Trạch có chút ngượng, nói: "Lần này mọi người trong công ty đều biết."

Hoắc Tư Minh gật gù: "Không chỉ biết em là người yêu anh, còn vây xem em bạo hành chồng nữa."

Đậu Trạch nghĩ tới đây lại hối đến muốn gặp trở ngại, cau mày nói: "Vậy anh ngày mai làm sao đi làm bây giờ?"

Hoắc Tư Minh chỉ chỉ chính mình khóe miệng máu ứ đọng, nói: "Hai ngày nữa lại đi đi, hiện tại đến liền nghe bàn tán về chuyện đó thôi."

Đậu Trạch đi tới sờ sờ khóe miệng bị thương của hắn, hỏi: "Có đau hay không?"

Hoắc Tư Minh cười cợt nhìn hắn: "Em hôn nhẹ liền không đau."

Đậu Trạch cười hôn hắn một cái, nói: "Đi đánh răng đi, toàn là mùi đồ ăn."

Hoắc Tư Minh: "..."

Hai người cùng đi phòng vệ sinh đánh răng, lại ra leo lên trên một cái giường ngủ trưa.

Đậu Trạch nhắm mắt, suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: "Em vừa tra hỏi anh có phải là rất ngốc?"

"Không có." Hoắc Tư Minh ôm lấy eo hắn, sờ sờ tay hắn: "Sinh hài tử sau đó thông minh cũng tới một nấc thang."

"..." Đậu Trạch xoay người, nhìn thấy lông mi Hoắc Tư Minh dưới đáy mắt xanh xao, hỏi: "Mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt sao?"

"Ừm..." Hoắc Tư Minh nhắm hai mắt tiến lại đây hôn hắn một cái, nói: "Mỗi ngày buổi tối đều đang nghĩ, em ngày mai có đến tìm anh hay không."

"Nếu như em thật sự không đi tìm anh sao? Anh thật sự buông tay?"

"... Có thể." Hoắc Tư Minh thở dài, thấp giọng hỏi: "Đậu Trạch, em không phải gạt anh chứ?"

Đậu Trạch tiến tới hôn một cái vào cằm hắn, nói: "Em thật sự có tốt như vậy? Để anh lo được lo mất như thế."

Hoắc Tư Minh hướng phía dưới thân thể, ôm lấy eo hắn nắm chặt cánh tay, đem mặt chôn đến trước ngực hắn, hít một hơi thật sâu, không lên tiếng.

Đậu Trạch không truy hỏi nữa hắn, mà là vuốt ve tóc mềm mại của hắn, nói: "Em yêu anh, tuy rằng mấy ngày trước em còn nghi vấn chính mình làm sao có khả năng yêu một người đàn ông..."

Hoắc Tư Minh chợt nhớ tới cái gì, để chân trần nhảy xuống giường, nhưng đứng ở đàng kia lại suy nghĩ một chút.

Đậu Trạch hỏi: "Làm sao?"

"Anh đang suy nghĩ hiện tại có phải là thời cơ thích hợp." Chân Hoắc Tư Minh vừa trắng vừa to giẫm trên đất, đứng ở đàng kia mê man.

"Thời cơ gì?"

Hoắc Tư Minh suy nghĩ một chút thở dài, lê dép đi tới phòng khách lại giá áo, từ trong túi áo móc ra cái gì, đi trở về trước giường, quỳ một chân trên đất, đến trước mặt Đậu Trạch. Đậu Trạch liền đã hiểu, lôi kéo hắn để hắn đứng lên đến."Mau mau lên!"

Hoắc Tư Minh biết hắn mang chủ nghĩa đại nam tử, lòng tự ái cực cường, liền chuyện cầu hôn như vậy cũng sợ bị xem là nhân vật nữ tính, liền đứng lên, nói: "Vốn là dự định thời điểm em tìm đến anh cho em mang vào, kết quả sáng sớm hôm nay bị em đuổi theo đánh khắp công ty, quên luôn."

Đậu Trạch nghe, không nhịn được cười lên, cũng cảm thấy việc này rất buồn cười. Nâng nhẫn hộp mở ra, nhìn thấy hai chiếc nhẫn trắng thuần, một bên tỉ mỉ một bên hỏi: "Cái nào là của em?" Hắn nhìn thấy bên trong chiếc nhẫn có khắc chữ viết tắt 'dt&htm', nở nụ cười: "Lấy tên của em viết phía trước?"

Hoắc Tư Minh gật gù, lấy ra một chiếc, lôi kéo tay phải hắn cho hắn mang vào. Đậu Trạch đột nhiên về phía sau rụt lại tay, Hoắc Tư Minh ngẩng đầu nhìn hắn.

Đậu Trạch có chút khiếp đảm một lần nữa đưa tay ra, nói: "Em có chút căng thẳng."

Hoắc Tư Minh nhìn tay hắn buồn cười nâng ngón áp út lên, nhẹ nhàng nâng, cẩn thận từng li từng tí một mà đeo chiếc nhẫn vào.

Đậu Trạch thở nhẹ một hơi, mũi thở đã bốc lên một tầng mồ hôi lấm tấm, cũng lấy chiếc nhẫn còn lại kia, đeo vào cho Hoắc Tư Minh. Tay của hai người đặt ở cùng một chỗ, Đậu Trạch cười cợt, nói: "Trắng thêm đen."

Hoắc Tư Minh không để ý tới chuyện cười của hắn, nâng mặt hắn lên hôn, Đậu Trạch với hắn hôn môi một lúc, lại không nhịn được giơ tay lên xem, trên mặt nhẫn dưới ánh nắng toả sáng.

Không khí càng ngày càng lạnh, Hoắc Khải An chờ ở lồng giữ nhiệt bên trong đã gần một tháng, thân thể càng ngày càng cường tráng, vì trẻ con nên có dáng dấp khả ái.

Lưu Thanh lúc trước tuy rằng mang lời hung ác, lúc này lại không nhịn được thường xuyên đến nhìn nó, lần nào đến cũng dùng điện thoại di động chụp hình Hoắc Khải An, cách hai ngày liền gọi Tạ Tiểu Nam giúp bà xóa đi bớt một phần.

Tạ Tiểu Nam không nhiều lời, nhưng không nhịn được hỏi: "Bà ngoại, tiểu bảo bảo này là ai vậy?"

Lưu Thanh biết Tạ Tiểu Nam kín miệng, suy nghĩ một chút, nhưng vẫn là không nói cho nàng, chỉ nói: "Là con của một người họ hàng thân thích, không được nói cho ông ngoại con."

Tạ Tiểu Nam hồ đồ gật đầu.

Hoắc Khải An còn phải đợi hai tháng mới có thể xuất viện, Đậu Trạch sinh mổ (c-section) vết thương đã lành nhiều, hai người lại chuyển về khu chung cư gần công viên, mỗi ngày liền chạy lại bệnh viện.

Đậu Trạch thường thường bị Hoắc Tư Minh cho mặc áo rất dày, mang mũ chỉ thêu đi bệnh viện vấn an Đậu Ái Quốc, như con chim cánh cụt, liền bước đi lắc qua lắc lại, dáng vẻ ít nhiều có chút buồn cười.

Đậu Ái Quốc đã làm hóa liệu lần thứ hai, xoàng cả ngày nằm ở trên giường, trên đầu cũng mang mũ sợi len, một đôi mắt mờ nhìn Đậu Trạch, nói: "Làm giải phẫu cái ruột thừa, bỗng nhiên lại tự đi lại, vết thương lành chưa?"

Đậu Trạch hoảng sợ, há miệng, nói: "Đã lành rồi."

Đậu Ái Quốc quay đầu nhìn ngoài cửa sổ hoa tuyết rơi, nói: "Nhanh đến tết, công ty của các con lúc nào nghỉ?"

"Nhanh... Sắp rồi." Đậu Trạch cố gắng nghĩ lại thời gian nghỉ năm ngoái, nói: "Nguyên Đán nghỉ năm ngày, nghỉ tới mùng năm."

Đậu Ái Quốc thở dài ừ một tiếng, chậm rãi nói: "Có đón năm mới được hay không?"

Đậu Trạch khuyên bảo ông: "Ba, ba nghĩ tốt một chút, quá tiêu cực, không bệnh cũng ra bệnh."

Đậu Ái Quốc quay đầu lại nhìn hắn vui cười hớn hở cười cợt, bỗng nhiên nói: "Mẹ con muốn tôn tử muốn điên rồi, không biết có hình tiểu hài tử nào đó, mỗi ngày nhìn cười ngây ngô." Thấy Đậu Trạch bỗng nhiên đổi sắc mặt, suy nghĩ một chút, bổ sung nói: "Ba không phải thúc con tìm đối tượng, chính là nghĩ đến đây, nói cho con trò cười."

Đậu Trạch mím mím miệng, hỏi: "Ba thấy cái bức ảnh kia sao?"

"Không có, mẹ con thần thần bí bí, ba liền vội vã thoáng nhìn qua hai mắt." Ông cười cợt, lại có chút buồn nôn, gọi Đậu Trạch dìu ông đi phòng vệ sinh nôn ra.

Đậu Trạch giơ tay, Đậu Ái Quốc bừng tỉnh nhìn thấy trên ngón áp út của hắn có chiếc nhẫn, lão nhân tuy theo không kịp thuỷ triều, nhưng cũng biết chiếc nhẫn này không phải tùy tiện mà đeo, trong lòng thở dài, bên mép nghi vấn cũng nuốt xuống.

Ban đêm Đậu Nguyên thừa dịp xe công cộng từ xưởng trở về, đã là tám chín giờ, Đậu Ái Quốc chính nằm ở trên giường buồn ngủ, gắng gượng đợi được nàng trở về mới nhắm mắt.

Lưu Thanh lại hỏi nàng: "Không phải nói tháng này liền thanh nhàn sao?"

Bởi vì tháng trước bận rộn, Đậu Trạch cũng nằm viện, nàng xin nghỉ hơn nửa tháng, lúc này đương nhiên muốn bù lại, không thể làm gì khác hơn là nói: "Qua năm liền nghỉ ngơi."

Đậu Trạch thấy nàng trở về, liền đi.

Khoảng thời gian này Hoắc Tư Minh càng ngày càng không biết tránh hiềm nghi, trực tiếp ở lầu một trên ghế dài chờ hắn, có lúc còn mang theo laptop đến xử lý văn kiện. Lúc này nghe thấy thang máy vang lên một tiếng, liền ngẩng đầu nhìn lại đây, thu dọn đồ đạc đến dìu tay hắn, hỏi: "Bá phụ ngủ?"

"Ừm." Đậu Trạch gật gù.

Hoắc Tư Minh đưa tay giúp hắn quấn khăn quàng cổ cùng mũ, nói: "Về nhà đi."


Continue reading Chương 58 - EMTCTT

Chương 57 - EMTCTT

, , , , , , , , ,
Bộ phận lễ tân gọi cho Hoắc tổng thuật lại không mất một chữ của Đậu Trạch, bên kia rất nhanh gọi hắn đi lên.

Đậu Trạch bị dẫn lên lầu, đi tới cửa phòng làm việc, Hoắc Tư Minh đang ra bên ngoài tiễn khách.

Khách mời là một cậu con trai ăn mặc thời thượng, không cao, gương mặt trắng nõn, như một minh tinh, đối với Hoắc tổng kính cẩn cáo biệt: "Vậy tôi trước tiên cáo từ, không quấy rầy ngài."

Hoắc Tư Minh gật gật đầu, gọi người tiễn khách.

Cậu con trai kia khi ra cửa nhìn Đậu Trạch một chút, Đậu Trạch cũng nhìn về phía hắn, song phương gật đầu xem như là chào hỏi.

Lễ tân đem người mang tới, liền tự động lui ra. Cửa phòng làm việc còn hai người bọn họ, là nữ thư kí và hắn.

Đậu Trạch đứng ở đằng kia mím môi nhìn Hoắc Tư Minh, Hoắc Tư Minh đối đầu ánh mắt của hắn, một lát mới nói: "Vào đi."

Đậu Trạch đi về phía trước hai bước, quay người đóng cửa lại, đứng cạnh cửa nhìn hắn không nói lời nào. Hoắc Tư Minh cũng không mở miệng, cho hắn rót một chén nước nóng, kêu hắn đi lại, lại nhẹ nhàng đem hắn đẩy lên sô pha ngồi xuống, chính mình thì lại ngồi vào một bên khác.

Đậu Trạch cau mày, trầm mặc nhìn hắn một lát, mới hỏi: "Anh không giải thích?"

Hoắc Tư Minh cúi đầu không nói.

Đậu Trạch nhìn dáng dấp kia của hắn, ngột ngạt tức giận hỏi: "Tại sao gạt em đi công tác?"

Hoắc Tư Minh vẫn là không mở miệng.

"Tại sao không nói chuyện? Gạt em thú vị sao?" Đậu Trạch nghiến răng ghiến hàm, rốt cục vẫn là không nhịn được phát hỏa.

"... Một người không tốt sao?" Hoắc Tư Minh mím mím miệng, nhìn hắn."Em không phải nói... Sinh xong hài tử liền chia tay sao?"

"... Hoắc Tư Minh, anh nói tiếng người sao?" Đậu Trạch không thể tin tưởng mà nhìn hắn, liền môi đều giận đến run, đỏ cả mắt: "Đến hiện tại, anh nói với em cái này?"

Hoắc Tư Minh cúi thấp đầu không lên tiếng.

"Anh nếu như thật nghĩ như vậy, coi như tôi ngày hôm nay chưa từng tới, ra cái cửa này, hai chúng ta cũng chỉ có quan hệ nợ nần." Đậu Trạch đứng lên, lạnh lùng nhìn hắn: "Là tôi tưởng bở!"

Hoắc Tư Minh nghe nói như thế ngẩng đầu: "Không phải em, là anh..."

Đậu Trạch hất cằm lên, con mắt còn hồng: "Anh đến cùng có ý gì, ngày hôm nay nói với tôi rõ ràng."

"Đậu Trạch..."

"Tôi như đứa ngốc như thế ròng rã lo lắng cho anh bốn ngày, còn tưởng rằng anh đi máy bay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn! Không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn. Hoắc Tư Minh, anh đến cùng có ý gì?" Đậu Trạch cau mày, nước mắt ở viền mắt bên trong đảo quanh: "Là tôi nơi nào làm sai? Hay là anh có người khác vui vẻ?"

"Coi như là bỏ tôi, cũng tốt xấu gọi điện thoại nói một tiếng chứ? Hoắc Tư Minh, anh nếu như ý này, anh sớm nói, tôi một đại nam nhân, còn không đến mức quấn quít lấy anh." Đậu Trạch đứng lên, ném cái chén trà trong tay, phát sinh một tiếng đổ vỡ vang giòn, đem bàn làm việc Hoắc Tư Minh giội ướt một mảnh, hắn nhấc bộ liền đi ra ngoài.

"Đậu Trạch!" Hoắc Tư Minh nắm chặt lấy tay hắn: "Anh chỉ là muốn để hai chúng ta tỉnh táo một chút."

Đậu Trạch mím môi, xì cười một tiếng: "Cái này đại khái chỉ có anh bình tĩnh, tôi mấy ngày nay không có một ngày bình tĩnh. Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, anh nói liền nói, không nói thì thôi."

"..." Hoắc Tư Minh cầm lấy tay của hắn, quá một lát mới nói: "Anh mỗi lần tới gần em em đều sợ hãi, liền nằm mơ cũng gọi anh biến thái đừng đụng em, em nói, anh có nên hay không tỉnh táo một chút?" Hoắc Tư Minh tự giễu nói: "Anh đã từng nghĩ, coi như em chán ghét anh, không yêu anh, cũng không có gì. Có thể khi thật sự chính tai nghe được những lời đó, anh mới biết trái tim của chính mình cũng là da thịt..." Hoắc Tư Minh mím mím miệng: "Anh yêu em, vì lẽ đó sợ em hận anh..."

"Anh coi mình là thi nhân sao?" Đậu Trạch cắn răng, đỏ mắt lên nhìn hắn, còn mang theo giọng mũi, nói: "Mỗi ngày điên khùng nghĩ gì thế?"

Hoắc Tư Minh thùy mí mắt, khóe mắt bốc ra lệ quang, nói: "Em đi đi..."

"... Anh cầm lấy tay tôi, rồi bảo tôi đi?" Đậu Trạch nói.

Hoắc Tư Minh liền thả tay, cúi thấp đầu đứng ở đng kia.

Đậu Trạch mím môi, bỗng nhiên đưa tay cho hắn một quyền: "Anh chính là tên khốn kiếp!"

Hoắc Tư Minh chặt chẽ vững vàng, lảo đảo hai bước lại đỡ sô pha đứng dậy.

"Anh nếu như thật sự muốn buông tay, thì sẽ không không nói tiếng nào làm tôi sốt ruột!" Đậu Trạch thở hổn hển, cười lạnh nhìn hắn: "Dục cầm cố túng, dĩ dật đãi lao*... Hoắc tổng, anh thật đúng là người mưu mô!" Đậu Trạch nói xong, xoay người bước nhanh rời khỏi.

* Lạt mềm buột chặt, dùng khoẻ ứng mệt; đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công

Hoắc Tư Minh một đường đuổi theo, lôi tay hắn, Đậu Trạch bỏ qua, hắn lại vồ liên tục ôm dính sát.

Đậu Trạch mắng hắn: "Anh cút! Không phải muốn buông tay sao? Không phải muốn chia tay sao? Cút nhanh lên!"

Hoắc Tư Minh không tha.

Đậu Trạch cắn răng đạp hắn: "Tôi hận anh? Anh mỗi ngày ôm tôi ngủ còn không biết tôi có hận hay không? Tôi nếu như thật hận anh, đến nửa đêm đã giết anh rồi! Còn để anh ở chỗ này léo nha léo nhéo! Cút!"

Hai người một đường người túm chặt người đánh, nhân viên công ty dồn dập chạy đến xem trò vui, Hoắc tổng mặt lạnh cao cao tại thượng, có ngày cũng bị người đánh cho không dám đáp trả, mặt vừa bất đắc dĩ lại chật vật, liền tóc tay chỉnh tề đều bị người đánh , khóe miệng cũng chảy máu một đường.

Đậu Trạch thấy người xem náo nhiệt nhiều lên, cảm thấy mất mặt, thu tay lại, không lại đánh hắn, mắng: "Chớ đi theo tôi!"

Hoắc tổng chỉ làm sơ sửa lại tóc một chút, một cái tay khác còn cầm lấy Đậu Trạch không tha, cũng không nói lời nào, hai người đi thang máy xuống lầu, còn có thể nghe được xung quanh nhân viên xì xào bàn tán.

"Hoắc tiên sinh, ngài còn theo tôi làm gì?" Đậu Trạch súy không ra, nghiêng mắt nhìn hắn.

"Anh đưa em về bệnh viện." Hoắc Tư Minh thùy mắt mím mím miệng.

"Anh nên đi nước Mỹ đi! Còn biết đưa tôi về bệnh viện? Mau cút!" Đậu Trạch vừa mắng hắn vừa chạy ra ngoài, chuẩn bị đi đón xe, Hoắc Tư Minh theo chen lên đi chung, Đậu Trạch lại đạp hắn.

Tài xế đem hai người họ đồng thời đuổi xuống xe: "Đánh nhau xuống xe đánh a!"

Đậu Trạch đứng ven đường, khí còn thở không ra, ôm bụng, cảm giác vết thương đều sắp nứt ra rồi. Hoắc Tư Minh mau mau hỏi hắn: "Vết thương đau không?"

"Anh cút! Có đau hay không cũng chuyện không liên quan tới anh, hai ta chia tay!" Đậu Trạch lại đưa tay đi đón xe.

Hoắc Tư Minh nắm chặt cánh tay của hắn không buông tay, rốt cục nói: "Anh sai rồi... Nhưng anh vốn dĩ là thật sự muốn cho em đi."

Đậu Trạch cười lạnh một tiếng nhìn hắn: "Thôi đi anh, cái kia cân nhắc mấy ngày? Sẽ chờ tôi tìm đến anh dõng dạc niệm một lần đấy chứ? Không trách anh nói ngắn thì ba, năm ngày, lâu liền không chắc đây. Ngài liền nên mua cái bàn nhỏ, ghế cao bày ra đoán mệnh đi, oa ở công ty này bên trong thực sự là chuyện mới! Niệm cái gì tài chính a? Phụ tu thơ ca văn học chứ?" Đậu Trạch dễ dàng không mắng người, lúc này lời nói ẩn giấu sự châm chọc một trận trách móc, càng cũng làm cho bàn đàm phán trên thuận buồm xuôi gió Hoắc tổng á khẩu không trả lời được, chỉ có đứng bị mắng.

Lại một chiếc xe taxi dừng lại, Hoắc Tư Minh theo chen lên đi, Đậu Trạch ngại mất mặt, không lại đánh hắn. Hai người ở cửa bệnh viện xuống xe, Hoắc Tư Minh theo hắn một đường chạy chậm, nói: "Em đừng đi nhanh như vậy, vạn nhất vết thương nứt ra."

Đậu Trạch vừa đi một bên trào phúng hắn: "Anh còn nhớ tôi có vết thương đây? Tôi cho rằng ngài sớm đã quên đây, tôi mỗi ngày đều không ra, anh liền mỗi ngày cho tôi sự tình, còn kém buộc tôi thắt cổ."

Hoắc Tư Minh bị mắng không ngốc đầu lên được, lén lút đi kéo tay hắn, Đậu Trạch lại mắng hắn: "Cút!"

Đậu Trạch trở lại phòng bệnh nằm xuống, còn chọc giận nằm ở trên giường thở dốc, Hoắc Tư Minh sát bên hắn ngồi vào mép giường trên, vuốt cánh tay của hắn, một lần một lần khẽ vuốt.

Đậu Trạch quay lưng hắn nhắm mắt lại, quá một lát mới hỏi: "... Anh nghe thấy tôi nói mơ?"

Hoắc Tư Minh không lên tiếng, một lát sau, Đậu Trạch quay đầu liếc mắt nhìn hắn, nói: "Giúp tôi tìm bác sĩ tâm lý đi."

Hoắc Tư Minh nắm tay hắn xoa xoa, sát bên hắn nằm xuống.

Đậu Trạch sâu kín nói: "Sau đó mặc kệ phát sinh cái gì, có lý do gì, cũng không muốn lại làm chuyện như vậy, mất tích, không liên lạc được, không cho tôi tiến vào công ty, không cho Bạch Nhược An nói cho tôi... Nếu như lại có một lần, Hoắc Tư Minh, tôi sẽ không lại đi tìm anh nữa... Anh liền chính mình ngồi trong đó viết thơ đi."

Hoắc Tư Minh tiến tới hôn cổ hắn một cái, nói: "Sẽ không..."

Đậu Trạch rốt cục chậm rãi phun ra một hơi, nhẹ nhàng nói: "... Anh có biết hay không em có bao nhiêu sốt ruột?"

Hoắc Tư Minh nghe được, run lên trong lòng, ôm Đậu Trạch lại dính sát một chút.

"Hoắc Tư Minh..."

"Hả?" Hoắc Tư Minh đáp một tiếng.

Đậu Trạch thở dài, lại nhắm mắt, như là dùng rất lớn dũng khí, hắn nói: "Em có lẽ là đã yêu anh..."

"..." Hoắc Tư Minh nghe được trái tim của chính mình rầm rầm nhảy đến lợi hại, sắp từ trong lồng ngực vọt ra, hắn kề sát tới bên tai Đậu Trạch, hầu như là run rẩy nói: "Đậu Trạch, em có thể hay không lặp lại lần nữa?"

"..." Đậu Trạch làm cái hít sâu, lại nói một lần: "Em yêu anh."

Hắn trở mình, đối mặt Hoắc Tư Minh, đưa tay mò mặt hắn, nói: "Từ bữa anh đi ngày thứ nhất... Em liền bắt đầu mỗi giờ mỗi khắc nhớ anh, anh bay tới chỗ nào? Có hay không ăn cơm thật ngon? Ở trên máy bay có ngủ được không? Có hay không bình an đáp xuống? Bên kia khí trời thế nào? Quần áo mang đủ chưa... Kết quả quay đầu lại anh nói với em, muốn chia tay..." Hắn bỗng nhiên đánh Hoắc Tư Minh một cái tát, sau đó hỏi: "Đau không?"

Hoắc Tư Minh có chút mộng, còn chưa phản ứng lại.

Đậu Trạch nói tiếp: "Em lúc đó lại như bị người mạnh mẽ đánh một cái tát." Mặt hắn không hề cảm xúc mà nhìn Hoắc Tư Minh lần thứ hai cảnh cáo: "Không muốn có lần sau nữa."

Hoắc Tư Minh một trận đánh cũng cao hứng, mặt mày mỉm cười tiến tới hôn hắn, Đậu Trạch một bên há mồm một bên đem bàn tay tiến vào vạt áo đi mò đầu vú hắn, Hoắc Tư Minh nguyên bản đã là cảm xúc mãnh liệt dâng trào, giờ khắc này bị hắn vẩy tới không chịu nổi, tự giác đưa tay đi tháo dây nịt, hai người hứng thú, liền nghe vang lên tiếng gõ cửa coong coong coong.

Y tá lúc tiến vào Hoắc Tư Minh mới vừa tháo dây nịt, bị Đậu Trạch đẩy lên trên giường ngồi xuống.

Y tá xinh đẹp cười với bọn hắn lên tiếng chào hỏi, lại cho Đậu Trạch làm kiểm tra theo lệ, cuối cùng dặn: "Sinh mổ (c-section) tốt nhất ba tháng sau đó hả quan hệ."

Đem Đậu Trạch mắc cỡ đến đỏ cả mặt, Hoắc Tư Minh tiếp tục bị một trận đánh.

Buổi trưa Bạch Nhược An lại đây đưa cơm, nhìn thấy khóe miệng Hoắc Tư Minh máu ứ đọng, cười đến gió xuân dập dờn: "Nghe người của công ty nói hai cậu này ngày hôm nay diễn khúc đánh trận, Hoắc tổng số tuổi lớn hơn đến cùng không kháng nổi người trẻ tuổi A ha ha ha ha..."

Đậu Trạch cúi đầu đầy mặt lúng túng.

Hoắc Tư Minh quay về Bạch Nhược An lành lạnh mở miệng: "Đem hội nghị tuần lễ trước ghi chép tóm tắt lại cho tôi, viết tay, nêu ra trọng điểm."


Continue reading Chương 57 - EMTCTT