Hoắc Tư Minh lẳng lặng lắng
nghe, cũng không cãi lại, chờ hắn nói xong, trầm ngâm một lát, mới ra vẻ thương
nhân mà áp chế, mở miệng nói: "Đậu Trạch, nam nhân sinh con, lần đầu tiên
tôi nhìn thấy. Em làm sao đảm bảo 7 tháng sau nó sẽ ra đời bình an? Em làm sau
đảm bảo là trong 7 tháng này sẽ không xảy ra chuyện gì? Tôi cũng là cha của đứa
bé, dựa theo khoản hợp đồng, đương nhiên cũng muốn đảm bảo lợi ích của chính
mình. Vẫn là, em cho rằng hợp đồng kia căn bản chỉ là hình thức thôi sao?"
"...". Đậu Trạch cúp
điện thoại, tay chân vẫn còn giận run. Không nhịn được chửi bới: "Đồ biến
thái chết đi!"
Tên biến thái Hoắc Tư Minh lái
chiếc xe Bentley, miệng ngâm nga, một đường phóng nhanh tới đón trực nam đang
chửi hắn.
6h tối là giờ cao điểm tan ca,
chiếc xe trang trọng của Hoắc Tư Minh cũng phải chịu chung số phận kẹt xe, hắn
từ phía nam tiến vào trung tâm thành phố, nơi cần đến lại ở phía bắc.
Đậu Trạch cầm điện thoại di
động ngồi xổm ở vỉa hè xem blog, một lát sau chân lại tê rần, cố ý gọi cho Hoắc
Tư Minh: "Anh có đến hay không? Xe công cộng đã chạy qua hết 5 lượt rồi,
tôi muốn đi xe buýt về!"
"Em đứng đó đợi tôi. Hay
kiếm quán nào vào ngồi trước đi." Hoắc Tư Minh nhìn thấy xe phía trước
dịch chuyển, khẩn trương theo sát lên. "Tôi lập tức đến."
Nhưng nhìn đoàn xe mênh mông
trước mặt, đợi một hồi cũng chỉ di chuyển không quá năm mét, Hoắc Tư Minh suy
nghĩ chốc lát quyết định gửi xe lại, gọi một chiếc xe máy phía trước, trên
chiếc xe máy nhìn đoàn xe nối đuôi nhau, đắc ý cười hả hê.
Tóc của hắn hoàn toàn bị rối
loạn, bởi vì không muốn ôm eo tài xế phía trước, không thể làm gì khác hơn là
chật vật nắm lấy yên xe phía sau, trơ mắt nhìn chiếc xe này chạy như con sói,
dần cách xa những chiếc ô tô ở thành phố.
Xe chở đến gần ven ngoại ô, tài
xế kiên quyết không chịu chạy tiếp: "Nơi này vừa vặn có trạm xe buýt, cậu
ngồi chừng 35 phút, sẽ đến 2 trạm tiếp theo."
"Có người đang chờ tôi,
tôi sẽ trả anh thêm tiền, một ngàn đồng nữa để chạy qua 2 trạm đường." Đầu
tóc ngổn ngang, thân hình cao lớn cầm bóp tiền đếm đếm rồi đưa cho hắn.
"Mười ngàn cũng không
chạy, tôi lần trước chạy đến đó bị cướp, rừng núi hoang vắng là nơi mấy tên
cướp mai phục." Tài xế vỗ vỗ tay Hoắc Tư Minh, chỉ về phía sau có một
chiếc xe công cộng tiến về phía này, nói: "Thấy không? Xe công cộng, mau
lên đi."
Hoắc Tư Minh: "..."
Hắn tưởng tượng chính mình trước mặt Đậu Trạch mà bước xuống từ chiếc xe máy
này, đột nhiên có phần tiếp nhận ý kiến đề nghị đi xe công cộng này.
Ngoại ô phía bắc vẫn còn đang
tình trạng mở rộng, nơi này ngoại trừ một dặm bên ngoài thì ở đây toàn là người
giàu có, đến cả quán nước bình dân cũng không có. Đậu Trạch nhìn xa xa quần thể
kiến trúc, tính toán lấy cả dòng dõi chính mình đi vào cũng sẽ bị trực tiếp
đánh văng ra, chứ đừng nói là đồ ăn. Trong lùm cây bên lề đường ẩn giấu một tổ
chuột bọ, côn trùng rắn rết. Đậu Trạch đã bị một thân muỗi chích, trên mặt cũng
không may mắn thoát khỏi, trên mặt hơi nhô lên vài vết đỏ do muỗi chích, cơ hồ
cả khuôn mặt rất đáng yêu.
Lúc hắn đang chửi bới tên biến
thái kia thì từ nhà ga chậm rãi lái vào một chiếc xe công cộng, từ trên xe bước
xuống hắn cũng không nghĩ rằng cả đời này nhìn thấy Hoắc Tư Minh lại đi xe công
cộng. Nhưng người này cực tao nhã, ngồi xe công cộng cũng như ngồi máy bay tư
nhân, chính ngày hôm nay kiểu tóc làm cho hắn có phần cá tính, trên trán mơ hồ
hiện lên vài vết tích, làm cho cả người mang khí phách cường tráng.
Hoắc Tư Minh chạy như bay băng
qua đường cái, đối diện với Đậu Trạch đang bận vỗ chân đứng lên: "Sao anh
lại đến bằng xe buýt?"
"...Bị kẹt xe." Hoắc
Tư Minh nói.
"Biết vậy tôi ngồi xe buýt
về là được? Cũng không cần phải tốn sức ở đây." Hắn dậm chân, gãi gãi trên
trán, oán giận: "Anh xem trên mặt tôi này, còn cánh tay nữa."
Hoắc Tư Minh khom lưng phủi bụi
trên đùi hắn, nói: "Không phải tôi kêu em kiếm một quán nào vào ngồi đợi
sao?"
Đậu Trạch ngồi bên lề đường đợi
gần hai tiếng, thêm nữa hôm nay cùng khách hàng đàm phán khó khăn, hỏa khí quá
lớn, chỉ vào y phục của chính mình mà nói: "Tôi nhìn như vậy đi vào nói là
có hẹn trước hay tự đi một mình? Còn nữa, tôi cũng không quen cuộc sống của
những người giàu có."
Hoắc Tư Minh im lặng mặc hắn
mắng.
"Chuyện hôm nay cũng vì
anh nhất quyết đòi đón tôi mà ra, nếu như để tôi đi một mình, anh đi đường anh,
tôi đi đường....Ôi mẹ ơi!" Có lẽ là do hắn chửi quá hăng say, không lo
nhìn đường, chân mắc phải tảng đá to, té nhào.
Hoắc Tư Minh liền ngồi chồm hỗm
xuống, vén ống quần lên xem, nhìn thấy mắc cá chân không có vấn đề gì, không
sưng cũng không ửng hồng, chính là trên bắp chân trắng trẻo kia. Hoắc Tư Minh
lập tức nhớ đến chuyện 2 tháng trước, buổi tối hôm ấy, cũng là dáng vẻ đôi chân
này giãy giụa, cũng không biết tại sao, Đậu Trạch giàu hormone nam tính như vậy
lại mang thai.
Đậu Trạch lùi về sau một bước,
kéo ống quần xuống, hỏi: "Chúng ta bây giờ đi đâu?"
"Gần đây có một quán
ăn.". Hoắc Tư Minh khòm người xuống, nói: "Lên, tôi cõng em."
"..." Sự thật chứng
minh trẹo chân cũng không làm ảnh hưởng đến hành động bạo lực của Đậu Trạch, hắn
một cước đạp lên áo sơ mi trắng trên lưng, làm cho Hoắc Tư Minh cúi nhào xuống
đất.
Hoắc Tư Minh mặt mày xám xịt
nằm một đống trên đất, quay đầu nhìn hắn, quần áo cũng không còn nhận ra, từ
trên xuống dưới đều là mùi đất.
Đậu Trạch mắng hắn: "Tôi
cảnh cáo anh một lần nữa, thỏa thuận trên chỉ đem hài tử cho anh, sau đó đừng
làm loại ám muội này!"
Hoắc Tư Minh vẫn còn nằm trên
đất, nhíu mày lại, vô tình chạm vào vết thương lộ rõ, hắn nói: "Tiền vào
tay thì muốn làm gì thì làm sao? Lúc em ký tên đồng ý chẳng phải có thái độ
khiêm nhường đấy sao?" Hắn chống cánh tay đứng dậy, một thân mặt mày xám
xịt cũng không làm giảm sự uy phong của hắn, nói tiếp: "Đậu Trạch, em lần
thứ hai cảnh cáo tôi, tôi cũng lần thứ hai đáp lại em, thỏa thuận trên đúng là
giao lại con cho tôi, nhưng bây giờ em và hài tử cùng là một thể."
Đậu Trạch đứng đối diện mím môi
thật chặt, tức giận đến tay co lại thành nắm đấm, hắn cắn răng, cuối cùng kìm
nén cũng chỉ nói một câu: "Hoắc Tư Minh, anh không thể làm như vậy!"
Hắn bỗng nhiên phát hiện, họ Hoắc này sớm đã tính toán với mình, không còn nhớ
tình nghĩa huynh đệ gì nữa.
Hoắc Tư Minh dùng tay phủi bụi
bậm trên người, nói: "Cậu không muốn tôi cõng, vậy thì tự mình mà
đi."
Bữa cơm này cực kỳ nhàm chán,
chỉ là trên đường trì hoãn mấy tiếng, chờ đến lúc ăn cơm cũng đã tám chín giờ
tối.
Đậu Trạch nhìn trang phục sườn
xám của mấy cô nhân viên đang nâng trong lòng bàn tay một cái chén nhỏ nối đuôi
nhau đi ra vào, tâm tình nhất thời thoải mái, vừa thưởng thức mĩ thực, lại được
thưởng thức mĩ nhân, lại thầm mắng mấy người giai cấp tư sản quá biết hưởng
thụ.
Hoắc Tư Minh chéo chân ngồi một
bên, xem Đậu Trạch ngắm nhìn mấy cô nương kia không rời, Hoắc Tư Minh thầm
nguyền rủa, nhìn một lúc, bỗng nhiên Hoắc Tư Minh nói: "Đẹp lắm sao?"
Lúc này trong phòng vẫn còn một
người phục vụ đang đứng, nhất thời mặt Đậu Trạch đỏ lên, hắn thẹn quá quá giận,
nói: "So với anh vẫn đẹp hơn!"
Không ngờ Hoắc Tư Minh đem
những lời ấy làm thật, hắn gọi người phục vụ đang đứng đó, cũng gọi luôn mấy
nàng phục vụ mang món ăn lúc nãy vào, vóc dáng cao 1m9 đứng cùng với một loạt
những người có dung mạo nhìn không tồi, vóc dáng khá đồng đều, chừng 1m7, hắn
hỏi: "Lẽ nào tôi không đẹp hơn?"
"Anh là nam nhân lại cùng
so với mấy cô gái cái gì chứ?". Đậu Trạch tuy nói như vậy, nhưng trong
lòng không nhịn được đánh giá, hắn bỗng nhiên phát hiện, mặc dù bây giờ kẻ nào
đó trên người tàn tạ, hắn ta vẫn nhãn nhặn, có thể nói là mang vẻ đẹp cổ kính.
Các cô gái nghe bọn họ tranh
luận, cũng không thèm để ý cười cười, hướng về Hoắc Tư Minh nói: "Hoắc
tổng, chúng tôi xin phép lui."
Hoắc Tư Minh vẫy tay, bộ dạng
cao hứng, trên mặt cũng không tỏ vẻ.
Đậu Trạch chột dạ, cúi thấp đầu
dùng bữa, dù sao Hoắc tổng cũng không muốn buông tha hắn, cũng chỉ là trả lời,
cũng may lần này hắn không phải hỏi nhìn vóc dáng thế nào.
"Lần trước em nói đi công
tác, thế nào rồi? Sao không nghe động tĩnh?"
"Rút rồi, cử người khác
đi."
Hoắc Tư Minh muốn đưa đĩa rau
đến cho hắn, đưa đến một nửa lại ngưng, để xuống bàn, hỏi: "Tại sao lại
rút?"
"..." Căn bản Đậu
Trạch không muốn nói, vì không phải việc đáng vinh quang, có thể tưởng tượng
được người này giấu cũng không thể tránh, nên nói thẳng: "Tôi cùng một cô
nhân viên trong phòng làm việc có quan hệ tình cảm, bị người ta phát hiện, liền
không cho đi nữa."
Hoắc Tư Minh liền nghĩ đến
tướng mạo của một cô gái bình thường kia, hơi nghẹn ở cổ họng, cố nuốt nửa ngày
mới xuống, vẻ mặt cũng không thay đổi, nói: "Trong văn phòng làm việc, yêu
đương là điều tối kỵ.". Nói xong cũng không hỏi nữa, vẻ mặt thờ ơ.
Hai người ăn cơm
tối xong, Hoắc Tư Minh gọi tài xế mang chiếc Maybach tới đón, tài xế nhìn thấy
dáng vẻ cậu chủ có phần kinh ngạc, có điều...rất biết bổn phận, im lặng mà lái
xe.
Ban đêm tối như
bưng, Đậu Trạch nhìn thấy chiếc xe này, bỗng nhiên nhận ra đây là chiếc xe đậu
trước cửa bệnh viện Thần Long Bãi Vĩ. Trong lòng khẳng định Hoắc Tư Minh vẫn
theo dõi mình từ đó, càng thêm phẫn hận, quay đầu tựa vào cửa số xe không nói
lời nào, Hoắc Tư Minh hỏi hắn: "Hôm nay có đi bệnh viện không?"
"Đi".
Hoắc tổng lại nói: "Hôm
trước bác sĩ có nói với tôi về bệnh tình của bác trai, nói là nếu như có thể,
tốt nhất mau chóng làm giải phẫu, bên bệnh viện hai ngày nay đại khái sẽ đến
hỏi ý kiến của người nhà."
Nói đến đây, Đậu
Trạch chợt nhớ tới cuộc gọi lúc sáng của Lưu Thanh, hắn hỏi: "Anh đổi
phòng bệnh cho cha tôi?"
" Ừm, tôi thấy
bác gái mỗi ngày chăm sóc rất cực khổ, liền giúp một chút cho đỡ bận bịu, phòng
cao cấp cũng có những nhân viên chăm sóc chu đáo hơn, có thể thoải mái một
chút."
Hoắc Tư Minh từng
chiêu từng thức nhắm thẳng vào lòng người, lần này mang lý do giúp đỡ Lưu
Thanh, Đậu Trạch cũng không thể nói gì, một giai cấp tư sản cùng giai cấp vô
sản cừu hận bất cộng đái thiên( không đội trời chung) cũng ngừng chiến tranh,
mọi cãi vả cũng không còn lưu tâm đến.
Chiếc xe chạy đến
bệnh viện, rẻ vào hầm gửi xe, Hoắc tổng nói: "Em lên đi, ở tầng 7, tôi ở
đây chờ em."
Đậu Trạch xuống đi
đi hai bước rồi không nhịn được ngẩng đầu đánh giá vẻ ngoài bình thường của
bệnh viện này, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần (cảm xúc lẫn lộn).
Nhân viên chăm sóc
ở phòng cao cấp cũng giống với nhân viên ở phòng bình thường, có điều phòng
bệnh rộng rãi hơn với phòng bình thường, Tạ Tiểu Nam ngồi trên ghế sa-long đọc
sách, thấy Đậu Trạch bước vào, kêu một tiếng cậu.
Lưu Thanh đang gọt
hoa quả, nhìn thấy hắn nói: "Sao muộn rồi mà đến đây, chạy tới chạy lui,
thứ hai còn phải đi làm."
Đậu Ái Quốc đang
ngồi trên giường bệnh xem TV, nghe thấy động tĩnh nghiêng đầu nói: "Con
đến rồi à?"
"Chị đâu
rồi?". Đậu Trạch để ba lô làm việc xuống hỏi.
"Chị con đi
mua đồ ăn dưới lầu."
Hắn lại hỏi Đậu Ái
Quốc: "Hôm nay cha thấy thế nào?"
"Mấy hôm nay
vẫn tốt." Lưu Thanh trả lời giùm, còn nói: "Phòng bệnh này có chút
quá tốt đi, lại được nhân viên cao cấp chăm sóc, nếu không chúng ta đổi về
phòng cũ đi?"
Đậu Ái Quốc cũng
hỏi: "Bạn con là ai? Giúp chúng ta nhiều như vậy, chúng ta có gặp người đó
chưa?"
Đậu Trạch vừa nhẹ
lòng, giờ khắc này lại căng thẳng, hắn nhìn ánh mắt mong đợi của cha mẹ, chỉ
đáp: "Trước đây đã từng nhắc với mọi người, Hoắc Tư Minh, chính là người
cho chúng ta mượn tiền."
Hắn vừa dứt lời,
Đậu Nguyên mang theo một túi sữa bò, bánh mì cùng một chút đồ ăn trở về, đẩy
cửa vào nhìn thấy Đậu Trạch, nói: "Vừa nãy nhìn thấy em từ trên chiếc xe
bước xuống, bây giờ người chung xe với em vẫn còn dưới lầu, là bạn em à?"
0 nhận xét:
Đăng nhận xét