Đậu Trạch ấp a ấp
úng, Hoắc Tư Minh bỗng chốc nhìn hắn, một đôi mắt tựa như những vì sao ngoài
biển khơi, ôn nhu ấm áp. "Sao?"
Đậu Trạch nhìn hắn
một lần nữa rồi cúi đầu, trước mắt hắn chỉ thấy Hoắc Tư Minh tựa hồ rất đẹp,
đôi mắt là ưa nhìn nhất, nhìn người ta chăm chú lại ôn hòa. Lúc nhìn thấy đôi
mắt kia nhìn mình, cảm giác hoàn toàn thay đổi, tình cảm bên trong quấn lấy
mình, ngột ngạt đến nỗi sắp bị chết đuối. Đậu Trạch có phần hốt hoảng đẩy cửa
xe ra, nói: "Không có gì, tôi về rồi, anh chú ý lái xe an toàn."
Hoắc Tư Minh không
nói gì nữa, hắn nhìn bóng lưng hoảng loạn của Đậu Trạch, giơ cánh tay gác trên
cửa sổ xe, nâng hàm dưới, mãi đến tận căn phòng tầng trên phía tây sáng đèn,
mới cong khóe miệng phát sinh một tiếng cười cực nhỏ, sau đó lái xe ra khỏi khu
dân cư.
Đậu Trạch thở hỗn
hển chạy lên lầu hai, mới nhớ tới trong bụng đang mang tiểu quái vật, tay vịn
cầu thang, dựa lưng vào tường, thở phào nhẹ nhõm, vừa mắng Hoắc Tư Minh không
biết xấu hổ, lại chửi bản thân không có tiền đồ, bị ánh mắt nhìn chằm chằm
lại sợ như vậy. Trong khi đó, cụm từ 'tương lai không làm những điều mơ
hồ' cảnh báo bật ra kéo dài nửa giờ nhưng không dám nói gì.
Đẩy cửa ký túc xá
bước vào, cuốn tay áo lên rồi đến bồn rửa mặt, rửa tay. Sau đó nghe bên tai
tiếng sôi trào trong nồi mì mà Lưu Dương đang nấu. Lưu Dương thấy hắn không
hăng hái lắm, cũng nhớ đến việc bệnh tình của cha hắn: "Tiền viện phí của
cha cậu thế nào rồi? ". Còn nói: "Lúc đó cậu cũng không nên đem tiền
quyên góp trả lại."
Đậu Trạch lấy chiếc
đũa khuấy nồi nước sôi trước mặt, đập một cái trứng gà để vào, nói: "Công
ty trên dưới hơn 100 người, mỗi người quyên góp 200 cũng mới hơn 2 ngàn,
bệnh của cha tôi, chút tiền này căn bản không đủ. Hơn nữa sau này cũng phải trả
lại."
"Ặc...2 ngàn
mà cậu vẫn chê là ít? Cậu có bản lĩnh để kiếm được năm mươi, sáu mươi ngàn sao,
mười ngàn vẫn là mười ngàn, lòng tự ái của cậu cao đến thế sao? Bị phật Di Lặc
nói vài câu liền không chịu được?". Lưu Dương đoạt lấy chiếc đũa từ trong
tay hắn, nói: "Lần này tốt rồi, một phần cũng không có, để coi cậu làm thế
nào? Hay cậu bỏ mặc ông lão ở đó?"
Đậu Trạch cũng
không nói lời nào, từ bên cạnh lấy gói gia vị xé ra để vào nồi. Lưu Dương bắt
đầu mắng hắn: "Cậu để vào hết muốn mặn chết tôi à?"
Đậu Trạch không
phản ứng, đặt gói gia vị xuống, trở về phòng thay quần áo, vừa đi đến cửa phòng
chợt nhớ tới trong bụng có tiểu quái vật, lo Lưu Dương nhìn thấy cái gì, trở
lại tròng vào một cái áo khoác mới đi ra.
Lưu Dương ngồi ăn
mì trong phòng khách, xem TV đang diễn kịch, hắn đặt bên tô mì một xấp nhân dân
tệ màu phấn hồng. Lưu Dương cúi đầu nhẹ nhàng vỗ vỗ xấp nhân dân tệ kia, nhìn
Đậu Trạch nói:"Cầm lấy, 20 ngàn, mới vừa rút ra lúc nãy, tính theo lãi
suất ngân hàng. "
Đậu Trạch đứng đằng
kia trợn mắt, há mồm một lúc, bỗng nhiên có chút cảm động, hắn hỏi: "Anh
không phải muốn kết hôn sao?"
Lưu Dương đang nhai
mì chợt dừng lại, cực kỳ mất mát: "Chia tay"
"A...Đừng đau
lòng."
Lưu Dương bỗng chốc
trừng hắn, lấy khăn giấy bên cạnh lau miệng.
Đậu Trạch vui cười,
nói: "Cảm ơn anh, có điều em không cần, em đã mượn được tiền rồi."
"Này Đậu
Trạch, cậu có phải đi bán thận hay không? Bán thận cũng không được nhiều tiền
như thế a, cậu làm sao mà có?" Lưu Dương đặt đôi đũa trong tay xuống, TV
cũng tắt, tập trung tinh thần nhìn sang.
Đậu Trạch hối hận
vì vừa lỡ lời, vội vàng nói: "Em...Cha em có một vài quan hệ đặc biệt với
mấy chiến hữu, hiện tại cuộc sống cũng tốt, nghe được cha em sinh bệnh liền hùn
lại giúp tiền."
Đôi mắt Lưu Dương
nghi ngờ nhìn hắn, cuối cùng cũng không nói gì.
Buổi sáng hôm sau,
Đậu Trạch đang cùng chủ quản báo cáo công tác, Lưu Thanh gọi điện lại:
"Tiểu Trạch. sao đột nhiên cho cha con đổi phòng? Cơ bản cũng khỏe mạnh,
đổi như vậy thật là lãng phí, chị con trước đây cũng không biết bệnh viện còn
có nơi như thế này, gọi là V...Vip à?"
"Sao?"
Đậu Trạch sửng sốt một chút, bỗng nhiên chợt nhớ ra chắc Hoắc Tư Minh là tác
giả, phản ứng nửa ngày mới trả lời: "À, không có gì, bạn con là lãnh đạo ở
bệnh viện, phòng bệnh Vip quanh năm cũng ít người ở, liền không cần tiền."
Lưu Thanh đang nằm
nghe nói con trai có quan hệ rộng, nghe Đậu Trạch nói vậy, rất thoải mái.
"Vậy thì tốt, mẹ cho rằng con lại mù quáng lãng phí tiền. Vậy con mời bạn
của con ăn một bữa cơm, cảm ơn hắn."
Đậu Trạch đáp lời,
cúp điện thoại, lãnh đạo đứng bên cạnh hắn cười hỏi: "Chuyện trong nhà đã
giải quyết?"
"Vâng, đã giải
quyết được rồi.". Đậu Trạch cười cười.
"Giải quyết
được là tốt rồi". Chủ quản vỗ vỗ bờ vai của hắn. "Làm rất tốt."
Mấy đồng nghiệp
nghe lãnh đạo khen, buổi trưa cũng có thể giải thoát giây phút, Đậu Trạch buổi
chiều có hẹn với khách, trời nắng nóng lại chạy đến ngoại ô tiếp khách hàng, xe
công cộng lắc lư chạy chậm, ký được hợp đồng, cơm nước xong liền quay về, tránh
muộn.
Hắn tắt máy tính,
vừa mới chuẩn bị hỏi Lưu Dương buổi trưa ăn gì, lại thấy bóng dáng nổi bật của
Bạch Nhược An từ dưới lầu xuất hiện, tay mang theo một khay cơm lớn đứng ở cửa
phòng làm việc ngó dáo dác, vừa nhìn thấy hắn lập tức cười vẫy tay đi tới,
để khay cơm trên bàn, nói: "Nặng đến chết tôi rồi."
"..."Đậu
Trạch ngồi đằng kia có chút mơ hồ.
Lưu Dương sắp xếp
lại văn kiện, một mặt ngó sang, ánh mắt hắn rất tốt, liếc mắt đã nhìn ra Bạch
Nhược An mặc hàng hiệu trên người, tay cầm khay cơm đều có giá trị không nhỏ,
liền ló mặt sang hỏi Đậu Trạch: "Tiểu Trạch, bạn cậu à?"
"A..."
Đậu Trạch nhất thời không biết trả lời thế nào, hắn chính là may mắn mang thai
'long tử' nhưng thân phận tiện thiếp thì làm sao dám cùng 'vợ lớn' xưng huynh
đệ? "Cậu...Làm sao lại đến?"
Bạch Nhược An một
mặt mang vẻ dĩ nhiên nói: "Đưa cơm cho cậu, miến chua cay, mau ăn còn
nóng. Quán Tân Đông Phương 5 sao làm đó, tôi tận mắt nhìn đầu bếp làm, đảm bảo
vệ sinh."
Đậu
Trạch:"..."
Trong phòng làm
việc mọi người đi ra ngoài được một số, còn lại đang nhìn hắn cùng Bạch Nhược
An hiếu kì, Bạch Nhược An cũng ý thức được chính mình cũng có chút chột dạ,
hỏi: "Bên cậu còn chưa tan tầm à?"
"Đã tan
tầm." Đậu Trạch nói: "Vậy cậu ngồi xuống cùng ăn với tôi?"
"Không ăn, tôi
còn phải trở lại báo cáo đây, ngày mai cậu muốn ăn gì?" Hắn lại nghĩ đến
việc gì, từ trên tay mang bọc ni lông đặt xuống tới khay cơm: "Còn có bánh
nướng. Uống nước có ga không?"
Đậu Trạch vội lắc
đầu một cái: "Không uống."
Nghe hắn nói như
vậy, Bạch Nhược An liền vẫy tay: "Ngày mai muốn ăn gì thì nhắn tin cho
Hoắc tổng."
Đậu Trạch:
"..."
Lưu Dương liền bước
đến, giúp hắn mở khay cơm ra, bên trong là một bộ chén sứ, được cố định trong
khay ô vuông, ở giữa là một chén canh lớn, bên trong là một tô miến chua cay
to, bên trên bày ra rất nhiều thịt, hành thái cùng rau thơm điểm xuyến ở giữa,
một luồng chua cay nức mũi bay ra. Khay dưới còn có một chén nước ô mai ướp
lạnh, hộp bên cạnh đựng mấy trái dương mai (杨梅) đỏ tươi.
"Đậu Trạch,
cậu có phải là 'chó ngáp phải ruồi' hay không? Cậu bị bao nuôi sao?". Lưu
Dương vỗ tay hắn. "Không đúng rồi, nàng nên trực tiếp đưa cơm đến cho cậu,
cậu nên tìm người tinh tế hơn!"
"...Anh ăn
không?" Đậu Trạch hỏi.
"Cậu mang khay
cơm cùng ra căn tin đi, để tôi nếm thử xem miến chua cay quán 5 sao có mùi vị
gì?"
Đậu Trạch không
biết được món ăn quán 5 sao với quán ven đường khác nhau chỗ nào, có điều mùi
vị nồng đậm này khiến cho người khác phải để tâm. Sau buổi cơm trưa, Đậu Trạch
cẩn thận mang khay cơm đi rửa, lại gọi cho Hoắc Tư Minh, bên kia đại khái cũng
đang dùng cơm, hơn 10s sau mới bắt máy, ngữ khí không nhanh không chậm, có chút
ý vị hỏi: "Miến chua cay ngon không?"
"Cũng...được".
Đậu Trạch lúng túng hé miệng. "Anh sau này đừng kêu Bạch tiên sinh mang
cơm đến cho tôi nữa, công ty ở đây có căn tin,"
"Cậu ta không
mang đến được sao?"
"Vậy thì chẳng
phải quá...khoa trương sao? Cậu ấy một mình mang miến chua cay đến, mọi người
trong công ty đều trợn cả mắt lên.". Đậu Trạch hạ thấp giọng xuống:
"Sau này anh đừng mang cơm đến nữa, tôi đảm bảo ăn thực phẩm vệ sinh mà,
anh...hài tử của anh khẳng định sẽ khỏe mạnh, không có chuyện gì."
Nghe được câu này,
Hoắc Tư Minh lộ ra nụ cười hiếm thấy, ngữ khí đều vui vẻ thoải mái lên:
"Vậy ngày mai để cậu ấy mặc quần áo của nhân viên cửa hàng đi vào là được
rồi."
"..." Đậu
Trạch bị hắn trêu chọc, ngữ khí vừa lúng túng lại uất ức. "Hoắc...Hoắc Tư
Minh."
Hoắc Tư Minh nghe
giọng nói thẹn quá hóa giận của hắn, khóe miệng tràn lên nụ cười nhợt nhạt,
cũng không nói lời nào, liền cảm thấy lo lắng sợ hắn giận.
Đậu Trạch không
nghe bên kia có động tĩnh gì, lại sợ Hoắc tổng tức giận thật rồi. Giờ khắc này
chính mình bị người ta nắm trong tay, ngoại trừ buông xuôi bỏ mặc thì không còn
biện pháp nào, không thể làm gì khác hơn là trì hoãn ngữ khí khẩn cầu:
"Hoắc ca, như vậy thật sự không được, tôi lại không phải là con gái, sau
này còn mặt mũi gì ở công ty chứ? Đồng nghiệp lại tưởng rằng tôi bị bao nuôi
đấy."
Hoắc Tư Minh lúc
này mới nói: "Vậy sau này tôi nói cậu ấy đứng dưới lầu chờ em. Buổi tối
tan ca tôi đến đón em, em muốn ăn cái gì?"
Đậu Trạch:
"...". Giờ khắc này hắn mới ý thức được, chính mình ngày hôm qua thật
sự kích động nên có quyết định sai lầm, vay tiền xong, ân tình lại khó chối từ,
huống hồ giữa hai người bây giờ có một đứa bé ràng buộc, bảy tháng sau quan hệ
này thật sự có thể kết thúc?
Buổi chiều Đậu Trạch
ngồi trên chiếc xe công cộng không có điều hòa, mồ hôi nhễ nhại đến gặp khách
hàng đã hẹn trước, hắn mặc một thân ướt sũng, cúi chào nhân viên trong công ty
khách hàng, suýt chút nữa cửa thang máy đóng lại không cho hắn vào. Đến thời
gian hẹn, quản lý bên kia vẫn còn ở trong Spa, Đậu Trạch liền như thế ngồi đợi
hơn nửa tiếng, quản lý mới tắm rồi thay lại đồng phục, một mặt lười biếng tiến
lại.
Trao đổi hợp đồng
kết thúc, đã là 5-6h chiều, Đậu Trạch do dự một chút, nhắn tin cho Hoắc Tư
Minh: "Anh đừng đến đón tôi, buổi tối tôi đi công chuyện."
Không ngờ một giây
sau Hoắc tổng gọi lại: "Tôi đang đứng trước công ty em, đang ở dưới
lầu."
"...Tôi không
ở công ty, đang ở vùng ngoại thành gặp khách hàng." Đậu Trạch nói.
"Bây giờ xong
chưa? Ở đâu?"
"...". Đậu
Trạch do dự một lúc, mang theo dũng khí nói: "Hoắc ca, chúng ta chỉ ký hợp
đồng viết là hài tử sẽ đưa cho anh..."
Hoắc Tư Minh nghe
hiểu ý tại ngôn ngoại của hắn, không đáp.
"Tôi bảo đảm
bảy tháng sau hài tử sẽ đưa cho anh, nhưng trong thời gian này, chúng ta không
nên can thiệp vào cuộc sống của đối phương."
0 nhận xét:
Đăng nhận xét