Đậu Nguyên khép cửa xe thì xe hơi chấn
động một chút, Đậu Trạch mơ hồ tỉnh lại từ trong mộng, qua cửa sổ xe nhìn thấy bóng
lưng Đậu Nguyên rời đi, hắn vuốt mắt hàm hồ nói một câu: "Đến?"
Hoắc Tư Minh gật
gù, Đậu Trạch ngồi dậy, phát hiện trên người mình khoác áo lạnh của hắn, lại nhìn qua người kia chỉ mặc sơmi đơn áo, giả vờ giận nói: "Anh cho tôi đắp thêm, chính mình không giữ
ấm rồi cảm mạo?"
"Không sao." Nói xong, hắn
liền hắt hơi một cái.
"Còn cậy mạnh?"
Đậu Trạch ngồi dậy đến giúp hắn phủ thêm áo khoác, còn nói: "Tôi gần đây đặc biệt dễ buồn ngủ."
Hoắc Tư Minh liếc
nhìn, nói: "Mười một giờ, cũng xác thực nên ngủ."
"Đều mười một
giờ?" Đậu Trạch vỗ một cái trán, "Ai nha, chị tôi khẳng định chưa ăn
cơm tối đây. Vừa trên đường nên mua cho nàng một chút đồ ăn."
Hoắc Tư Minh
đánh một cái tay lái, không lên tiếng, Đậu Trạch hãy còn ảo não, nhìn kiến trúc bệnh viện chậm rãi hướng
phía sau, lối đi bộ tất cả đều là nước mưa đọng lại ướt nhẹp. Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn sắc
mặt Hoắc Tư Minh, nói: "Chậm rãi sẽ tốt lên. Chị tôi trước không biết sự
tình của hai ta, có thể sùng bái anh, chính mồm nói anh là Chúa cứu thế."
Hoắc Tư Minh lôi
kéo khóe miệng cười cợt, đưa tay sờ sờ mặt hắn, hỏi: "Khát không? Trong xe có nước."
Đậu Trạch lắc đầu
một cái, nắm tay Hoắc Tư Minh nói: "Anh không tin?"
"Tin."
Hoắc Tư Minh lại đánh cái quẹo trái, xe lái vào khu cửa lớn, hắn chậm rãi giẫm
phanh lại, đem xe màu bạc tiến vào nhà để xe dưới hầm, tháo đai an toàn mới nói: "Tôi không ngại trước chuyện kia."
Hai người cùng
tiến vào thang máy, Đậu Trạch cười vỗ vỗ eo hắn, nói: "Nàng lúc đó cũng
là nhất thời không kìm chế được nỗi nòng, không phải cố ý đi bóp cổ anh."
Hoắc Tư Minh
nhìn hắn, khóe miệng tràn lên một tia cười yếu ớt, trêu nói: "Một lời
không hợp liền động thủ, các ngươi tỷ đệ hai đúng là một mạch kế thừa."
Đậu Trạch bĩu
môi, nói: "Tôi sau đó không phải không động tới tay sao?"
Hoắc Tư Minh cười
nặn nặn gò má của hắn, hỏi: "Em khi còn bé chịu đựng qua bá phụ đánh như thế nào?"
"Tôi đến sơ trung đều còn chịu
đòn đây." Đậu Trạch đàm luận hưng khởi, cười nói: "Mùng một, xem bài tập rồi bị cha tôi tóm lại, cầm lấy
chính là đánh một trận, cái mông đều đánh đỏ, để mẹ tôi đau lòng một thời gian thật dài.
Mùng 2..." Hắn nói phân nửa, lại nghĩ tới bên cạnh người kia là ai, vồ vồ
sau gáy, không khéo chút nữa nói ra rồi.
Thang máy keng
đến vang lên một tiếng, Hoắc Tư Minh một bên đi ra, một bên hỏi hắn:
"Mùng 2 làm sao?"
"Không làm
sao, đã quên." Đậu Trạch nhìn Hoắc Tư Minh lách tách vài tiếng mở ra mật
mã khóa cửa,
hàm hàm hồ hồ nói.
Hoắc Tư Minh đứng
cửa, quay đầu lại nhìn hắn, nheo mắt nhìn hắn vẻ mặt, lông mày chọn một hồi,
nói: "Yêu sớm?"
Đậu Trạch chột dạ
vồ vồ cái cổ, không lên tiếng, xem như là ngầm thừa nhận.
Hoắc Tư Minh lại
hỏi: "Làm sao bị tóm lại?"
"Không làm
gì, liền..." Hắn cố ý đánh cái đại đại ngáp, nói: "Buồn ngủ quá
a."
Hoắc Tư Minh liếc
mắt nhìn hắn, không lại truy hỏi, mà là nói: "Đi ngủ đi."
Đậu Trạch lấy
lòng cười cợt, vui mừng lừa dối qua ải, một bên cởi áo khoác một bên hướng về trên lầu đi, nói:
"Tôi lên
lầu tắm."
Hoắc Tư Minh đáp
ứng một tiếng, biểu thị biết rồi.
Hơi trễ một
chút, Đậu Trạch tắm xong thổi tóc từ phòng tắm đi ra, phát hiện Hoắc Tư Minh chưa trở về phòng, cho rằng
hắn còn ở dưới lầu tắm rửa, liền không để ý, nằm dài trên giường chờ hắn. Kim đồng hồ chậm
rãi đi qua 12 giờ, Đậu Trạch đã vây không mở mắt nổi, gắng gượng ngồi dậy, mang dép vào đi ra tìm Hoắc Tư
Minh, hành lang cùng dưới lầu dĩ nhiên đen một mảnh, chỉ có cửa thư phòng khe hở lộ ra ánh sáng.
Đậu Trạch đứng ở
đàng kia, dựa vào tường phản ứng một lúc, Hoắc Tư Minh đây là tức rồi? Bởi vì
buổi trưa chuyện đó, hơn nữa vừa hắn ấp a ấp úng chuyện yêu sớm? Hắn đứng cửa do dự một lúc, gõ gõ
cửa thư phòng, Hoắc Tư Minh chính tựa ở sô pha trên giường đọc sách, nghe được
tiếng gõ cửa, lập tức lê giầy tới mở cửa, thấy Đậu Trạch đứng bên ngoài, liền hỏi:
"Làm sao?"
Đậu Trạch mím
mím miệng, có chút oan ức, hỏi: "Tại sao ngủ thư phòng?"
"Tôi sợ ảnh hưởng em ngủ không ngon."
Hoắc Tư Minh đưa tay sờ sờ gò má của hắn, giơ lên xoa đầu hắn, ôn nhu nói:
"Tôi
không có ý tứ gì khác."
Đậu Trạch mở mắt
ra nghi ngờ nhìn hắn: "Thật sự không phải tức rồi?"
"Thật sự
không phải."
Hoắc Tư Minh lắc lắc đầu: "Tôi không muốn cho em quá nhiều áp lực." Hắn thăm dò sờ sờ tay Đậu Trạch nhẹ nhàng,
nói: "Đi ngủ sớm một chút, tôi sáng mai đi làm liền không gọi em."
Đậu Trạch lại
cúi đầu, đầu ngón tay hắn êm dịu đang bị Hoắc Tư Minh lưu luyến không rời nắm ở lòng bàn tay bên
trong, hắn không tin Hoắc Tư Minh là chân tâm không muốn cùng hắn cùng giường,
đại khái hay là bởi vì sự kiện buổi trưa hôm nay. Hắn vẫn cúi thấp đầu, nhưng nắm
tay Hoắc Tư Minh, nhẹ nhàng nặn nặn lòng bàn tay hắn, nhỏ giọng hàm hồ nói:
"Anh
không có cho tôi áp lực, về ngủ đi."
Hoắc Tư Minh cảm
nhận được đầu ngón tay như điện lưu chảy qua như thế, một đôi mắt nhìn chằm chằm
cái trán Đậu Trạch, nghe thấy hắn tiếp tục nhỏ giọng nói: " Giường sô pha nằm lâu khó chịu a."
Hoắc Tư Minh có
chút khó kìm lòng nổi, hỏi: "Tôi có thể hay không hôn em một hồi?"
Đậu Trạch đỏ mặt
ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hắn, lại đi về phía trước một bước, nhẹ nhàng nắm
chặt eo hắn, tiến lại ngậm môi của hắn, đầu lưỡi ở Hoắc Tư Minh quét một hồi bên trong, hắn liền hé miệng,
mặc cho Đậu Trạch đem đầu lưỡi mềm mại luồn vào.
Cùng lần thứ nhất
chủ động thì không giống, lần kia Đậu Trạch có chút thô lỗ, vội vàng muốn chứng
minh chính mình cũng là địa vị tương đương nam tính. Lần này thì lại ôn nhu
nhiều, hàm hắn đưa tình cảm, đầu lưỡi mềm mại vòng quanh khoang miệng Hoắc Tư
Minh, đảo qua trên hàm hắn, khẽ liếm răng hắn.
Hoắc Tư Minh mặc
hắn hôn môi, cũng không đoạt lại quyền chủ động, chỉ là ôn nhu làm ra một ít
đáp lại. Hai người hôn một lúc, Đậu Trạch ôm lấy eo Hoắc Tư Minh, nhẹ nhàng
dựa vào đến trên bả vai của hắn, sượt sượt chóp mũi, nói: "Tôi buồn ngủ."
Hoắc Tư Minh lưu
luyến xoa xoa tóc của hắn, mới buông tay, tắt đèn thư phòng.
Hai người trở lại
phòng ngủ, nằm
ở trên giường, Đậu Trạch dĩ nhiên buồn ngủ, Hoắc Tư Minh lôi tay hắn, nhẹ giọng
nói: "Đậu Trạch, nếu như không được, tôi làm cũng có thể."
Đậu Trạch đang
lúc nửa tỉnh nửa mê nghe được không chân thực, mơ mơ màng màng địa hỏi: "Làm cái gì?"
Hoắc Tư Minh
nghiêng người đối mặt hắn, nhìn mặt hắn ở dưới ánh trăng tối tăm, nhẹ nhàng nở
nụ cười, nói: "Không có gì, nhanh ngủ đi."
Ngày mai.
Đậu Trạch lần thứ
nhất tỉnh lại là sáng sớm bảy giờ, môi Hoắc Tư Minh kề sát ở chóp mũi của hắn hôn
một cái, tiếng nói của hắn còn mang theo giọng ngủ mơ khàn khàn, nói: "Trên chóp mũi tôi đều là dầu."
Hoắc Tư Minh
nói: "Tôi chưa đánh răng."
Đậu Trạch cười
khanh khách hai tiếng, lại nhắm mắt lại ngủ, chờ tỉnh lại lần nữa thì, đã là
chín giờ sáng. Đậu Trạch nhắm hai mắt đưa tay vỗ vỗ người bên chăn, chỉ còn dư
lại tiếng không khí.
Hoắc Tư Minh ăn
mặc đồ thể thao hai màu xám trắng, trên cổ mang một cái khăn lông, người mồ hôi đi vào.
Đậu Trạch híp mắt
nằm ở trên giường gối lên một cánh tay nhìn hắn, nói: "Ngày hôm nay không
đi làm?"
"Ngày hôm
nay thứ bảy." Hoắc Tư Minh đáp một tiếng, tiến vào phòng tắm.
Đậu Trạch bò
lên, cùng đến cửa phòng tắm, nhìn hắn ở bồn rửa mặt bên trong rửa mặt, nói:
"Anh vừa
vận động?"
"Ừm."
Hoắc Tư Minh kéo áo lên chùi mồ hôi trên cổ, lộ ra một mảng cơ bụng trắng nõn căng thẳng.
Đậu Trạch không
nhịn được đưa tay sờ sờ, có chút hâm mộ nói: "Tôi căn
bản cũng có."
Hoắc Tư Minh
nhìn thấy hắn mang ánh mắt tán thưởng, có chút mừng rỡ, thẳng thắn cởi áo, càng thêm căng chặt cái bụng, nói:
"Sinh xong hài tử, còn có thể luyện tập."
Đậu Trạch bĩu
môi, đưa tay nhẹ nhàng đánh một cái
vào cơ bụng của hắn, nói: "Cởi cái gì mà cởi? Tôi căn bản
so với anh to hơn, bởi vì là do da anh trắng." Hắn nói, lại đưa tay sờ sờ,
Hoắc Tư Minh da dẻ trắng nõn nhẵn nhụi, cảm giác trắng mịn, vuốt lành lạnh rất thoải mái. Dọc theo đường nhân ngư sờ soạng đường eo đến xương hông,
nhìn thấy chân Hoắc Tư Minh, nói: "Anh làm sao chân không có lông?"
Hoắc Tư Minh bị
hắn mò nuốt ngụm nước miếng, yết hầu có chút lạnh lẽo, dùng ý chí mạnh mẽ, mới buộc cái kia nơi đang nghỉ ngơi không cúi chào. Thấy
Đậu Trạch thu tay lại, tuy thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nhưng có chút không muốn,
cố ý nói: "Tôi muốn tắm."
Đậu Trạch chen đẩy hắn đến bồn rửa mặt trước mặt, nói: "Anh đi xuống lầu rửa ráy, tôi muốn đánh răng."
Hoắc Tư Minh liền
vắt quần áo lên bả vai, đến gần Đậu Trạch hôn một cái lên cằm, cằm của hắn có
chút râu ngạnh
ngạnh vừa nhô ra, có chút đâm miệng. Đường eo Hoắc Tư Minh bởi vì động tác duỗi thân lôi kéo, lại hình thành những khối cơ săn chắc, Đậu Trạch mở
to mắt, nhìn thấy đường cơ ẩn hiện dưới
lớp da trắng kia, cảm giác có chút quáng mắt, không kìm
lòng được lại đưa tay sờ sờ.
Hoắc Tư Minh dừng
lại, không nhịn được nở nụ cười, hỏi hắn: "Em là đang khai du sao?"
"..."
Đậu Trạch thu tay lại, mặt có chút hồng, miệng đầy bọt kem đánh răng cũng không
nói lời nào.
Hạ thể Hoắc Tư Minh có chút lay động, trong mắt mang ý cười, lại không
trêu chọc, mà là tiến lại dán vào tai Đậu Trạch hôn một cái.
Đậu Trạch rửa mặt
xong xuống lầu ăn điểm tâm, Hoắc Tư Minh vẫn chưa đi ra từ phòng tắm, Đậu Trạch đại khái có
thể đoán được hắn làm cái gì ở bên trong, nghĩ đến đây, hắn liền vành tai cũng
đỏ.
Chờ Đậu Trạch ăn
xong điểm tâm, Hoắc Tư Minh mới từ phòng vệ sinh lầu một đi ra, xen lẫn một thân nhiệt
khí, hắn không mặc áo vào, chỉ ở thân dưới mặc
một cái quần ngủ.
Đậu Trạch cúi đầu
không nhìn hắn.
Hoắc Tư Minh
nhưng cố ý đi lại, nói: "Ngày hôm nay bánh quẩy chiên rất giòn."
Đậu Trạch ừ một
tiếng, gật gù, vẫn là thùy mắt.
Hoắc Tư Minh cố
ý chuyển động trước mặt hắn, một lúc lấy một tờ giấy từ trên bàn ăn, một lúc lại ăn một khối
hoa quả.
Đậu Trạch mặt đỏ
như nhỏ máu, có chút thẹn quá thành giận, nói: "Mặc quần áo vào."
Hoắc Tư Minh ngồi
vào cái ghế bên cạnh trên, cười nhìn hắn, hỏi: "Tại sao?"
Đậu Trạch ngẩng
đầu lên, trước tiên nhìn thấy trên lồng ngực Hoắc Tư Minh đôi đầu vú kia màu phấn
hồng, lần này liền cái cổ cũng đỏ, trên môi hắn còn có chút dầu mỡ điểm tâm lưu
lại bóng loáng, Hoắc Tư Minh liền duỗi dài cái cổ trắng nõn, hướng về miệng của
hắn hôn một cái, bờ môi Đậu Trạch ma sát, dùng khí nói: "Đậu Trạch, hôn tôi..."
Đậu Trạch như chịu
hắn đầu độc, đỡ hắn eo, dán vào miệng môi của hắn đứng lên, cùng hắn hôn.
Ta thấy cách dùng từ cười cợt trong ngữ cảnh câu k quá phù hợp và hơi bị lạm dụng ý.
Trả lờiXóaTa thấy cách dùng từ cười cợt trong ngữ cảnh câu k quá phù hợp và hơi bị lạm dụng ý.
Trả lờiXóaTa thấy cách dùng từ cười cợt trong ngữ cảnh câu k quá phù hợp và hơi bị lạm dụng ý.
Trả lờiXóaĐáng lẽ chữ cười cợt nên đổi thành cười cười, hoặc là mỉm cười.
XóaĐúng rồi, cười cợt nghe nó cứ làm sao
Xóa