Hoắc
Tư Minh nhìn dáng vẻ Đậu Trạch hưng phấn nhảy nhót, trong lòng không muốn cùng
ý, trên mặt không có thay đổi gì, chỉ nói là: "Đến thời điểm lại
nói, chờ hài tử trước tiên xuất viện. "
Trong
nhà nhiều thêm một người, đặc biệt là một tiểu cô nương mới vừa tròn sáu tuổi
từng làm giải phẫu cấy ghép thận, hai cái đại nam lần thứ nhất mang hài tử ở
cùng, trong lòng dù sao cũng hơi kinh hoảng.
Tạ
Tiểu Nam bình thường không hoạt động giải trí gì, nàng quen thuộc chờ ở trên
giường bệnh chính mình tìm kiếm lạc thú. Sau khi Đậu Trạch đưa nàng vào thư
phòng, nàng liền vẫn yên lặng cầm sách ngồi ở đằng kia, như một cây thực vật hô
hấp, không có giống hài tử bình thường trong lòng hiếu kỳ, cũng sẽ không đi
tìm tòi nghiên cứu trong thư phòng Hoắc Tư Minh bất kỳ một chỗ xa lạ, chỉ là
nàng tìm kiếm một góc bên trong phòng an toàn chính mình ngồi yên tĩnh.
Buổi
trưa trước giờ ngủ trưa, Hoắc Tư Minh ôm eo Đậu Trạch, nói: "Anh vốn là
cho rằng nó rời đi mẹ sẽ khóc. "
"Sẽ
không, có lúc chị em bận bịu, chúng ta người cả nhà đều không thời gian ở cùng
nàng, nàng cũng một mình ở trong bệnh viện đợi đến khỏe mạnh. " Đậu Trạch
nói: "Hiểu chuyện làm cho đau lòng người. "
Hai
người nói một lúc, xế chiều đi bệnh viện tư nhân xem Hoắc Khải An, nhưng không
thể để Tạ Tiểu Nam bỏ ở nhà một mình, liền dẫn nàng cùng đi. Tạ Tiểu Nam lần đầu
ngồi trên một chiếc xe sang trọng như vậy, còn có chút mới mẻ, ngồi ở hàng ghế sau,
hai mắt lặng lẽ hướng về ngoài cửa sổ nhìn, rốt cục có chút dáng dấp tiểu hài tử
ngây thơ.
Đậu
Trạch về phía sau nhìn nàng, nói: "Ven đường có một quán điểm tâm ăn thật
ngon, chúng ta lúc trở lại mua một chút. "
Tạ
Tiểu Nam lúc này mới thoải mái theo ngón tay của hắn nhìn sang, nơi đó quả
nhiên có một quán trang hoàng tinh xảo theo phong cách tây, chỉ là một cái
thoáng qua, nàng có phần lưu luyến hướng mặt sau nhìn một lúc. Sinh bệnh không
chỉ có cho gia đình tạo thành gánh nặng kinh tế to lớn, cũng làm cho Tạ Tiểu
Nam thiếu hụt rất nhiều trải nghiệm ngây thơ của tiểu hài tử. Hoắc Tư Minh vô
cùng nhạy bén nhận ra được nàng thất vọng, mở miệng nói: "Đường về thời
điểm có thể ở đây ăn một chút gì lại trở về. "
Phong
cảnh dọc đường vút qua.
Hoắc
Khải An đang ở bên trong hòm giữ nhiệt ngủ ngon, tứ chi mở ra, bé đã trường lớn
hơn một vòng, trong người các loại ống cũng lấy ra không ít, ngoại trừ vừa ra
đời mấy ngày đó, sau tháng ngày…cũng thuận thuận lợi lợi lớn nhanh như vậy.
Đậu
Trạch vỗ vỗ Tạ Tiểu Nam nằm nhoài trên hòm giữ nhiệt xem Hoắc Khải An, đối với Hoắc
Tư Minh nói: "Lớn thật nhanh, đứa nhỏ này tính khí phỏng chừng như em, hộ
lý nói chưa từng thấy nó khóc. "
Hoắc
Tư Minh cười cười: "Mặt mày như anh. "
Hai
người một xướng một họa định tính cách tướng mạo Hoắc Khải An, mấy năm sau mới
phát hiện chuyện hoàn toàn không phải như vậy, đây là nói sau.
Lúc
này Đậu Trạch đứng ở đàng kia cười hỏi Tạ Tiểu Nam: "Tiểu Nam, con xem tiểu
đệ đệ này hình dáng giống cậu hay vẫn là giống cậu Tư Minh?"
Tạ
Tiểu Nam tuy trưởng thành sớm, nhưng vẫn là đứa bé, nàng cũng không hiểu các đại
nhân đối với hài tử mong đợi, cũng nhìn không ra tướng mạo con nít nhỏ này nơi
nào cùng hai cái nam tử trưởng thành tương tự, không thể làm gì khác hơn là do
dự một lát, có phần khiếp đảm nói: "Đều... giống như nhau. "
Hoắc
Tư Minh nhìn ra nàng quẫn bách, nhẹ nhàng vuốt ve bím tóc nàng.
Hoắc
Khải An có cảm ứng hơi mở mắt ra, cách pha lê nhìn phía Tạ Tiểu Nam phương hướng,
nhếch miệng không có răng nở nụ cười, Đậu Trạch hưng phấn sắp gõ pha lê, gọi hắn:
"Đậu Đậu, ba ba ở đây, Đậu Đậu!"
Tạ
Tiểu Nam nghe được âm thanh 'Ba ba', hơi kinh ngạc quay đầu nhìn lại Đậu Trạch,
ở trong trí nhớ của nàng cậu là không có hài tử, nhưng nàng không có hỏi, chính
mình cúi đầu tiêu hóa một lúc, cũng là thôi.
Trên
đường về nhà, Hoắc Tư Minh quả nhiên dừng lại quán ăn tây kia, gọi Đậu Trạch
cùng Tạ Tiểu Nam đi vào trước, chính mình thì lại tìm chỗ đỗ xe. Hắn đi vào thời
điểm cậu cháu hai người vừa ghi món ăn xong, thời điểm này trong phòng còn
không người nào. Đậu Trạch dẫn Tạ Tiểu Nam tìm sát một vị trí gần cửa sổ ngồi
xong, Hoắc Tư Minh liền đi theo.
Tạ
Tiểu Nam có chút ngạc nhiên đánh giá trang hoàng trong cửa hàng, Đậu Trạch
cũng không ngăn nàng lại, theo nàng hết nhìn đông tới nhìn tây. Hoắc Tư Minh
đem trong bàn ăn bánh bông lan phóng tới trước mặt Đậu Trạch, cho ba người ba
cái ly để châm trà. Tạ Tiểu Nam nghe được tiếng châm nước trà, mới thu hồi tầm
mắt, quy củ cầm lấy dĩa thức ăn nhỏ ăn mì, trước mặt là tạo hình bánh bông lan
trà xanh cầu vồng.
Hoắc
Tư Minh thuận miệng hỏi nàng trưa hôm nay ở nhà xem sách gì, một lớn một nhỏ
hai người liền tán gẫu, Đậu Trạch nhìn cảnh tượng này rất thú vị, cũng không
xen mồm, khóe môi mang theo mỉm cười, ăn xong một khối bánh bông lan thêm nửa miếng
bánh bông lan trà xanh. Ra cửa tiệm thời điểm, Hoắc Tư Minh hỏi hắn: "Mệt
mỏi sao?"
Đậu
Trạch trong miệng một luồng mùi vị ngọt ngào, nói: "Cũng không phải mệt mỏi,
chỉ là có chút buồn ngủ. "
Ba
người không về nhà, trực tiếp đi tới bệnh viện nhân dân, Hoắc Tư Minh đưa bọn họ
đến dưới lầu liền dừng bước lại, Tạ Tiểu Nam lặng lẽ hỏi: "Cậu Tư Minh
không lên cùng sao?"
"...
Cậu Tư Minh có chuyện phải làm, một lúc chở chúng ta về nhà. " Đậu Trạch bịa
cái lời nói dối, dẫn Tạ Tiểu Nam lên lầu.
Này vừa
đúng thời gian Đậu Ái Quốc ăn cơm tối, chú ý bệnh tình nên cơm canh đại thể
không tư vị gì, đối với người bệnh bị bệnh bao tử mà nói đồ gia vị đại khái là tinh
chuẩn xong mới bỏ vào trong nồi. Lúc này Đậu Ái Quốc trước mặt mới vừa xếp đặt
một phần nước quả dùng nước luộc đến nhuyễn nát, tuy rằng cũng phối một
chút cảnh xuân tươi đẹp vào món ăn, có thể dựa theo Đậu gia nhất quán trùng khẩu
vị, lão nhân gia sợ là ăn không quen.
Gặp
Đậu Trạch dẫn ngoại tôn nữ lại đây, Đậu Ái Quốc có phần cao hứng, liền khẩu vị
cũng so với bình thường tốt lên một chút, cười nói: "Ngày hôm qua chính
là như vậy nói chuyện, ngày hôm nay liền đến, tiểu Nam ngày hôm nay đi cùng với
con?"
"Dạ,
ngày hôm nay..." Đậu Trạch có phần bịa không được, hắn vẫn không có công lực
thâm hậu như Đậu Nguyên, cũng là lừa gạt người bạn nhỏ, đụng với sống nửa đời
như mấy ông già, liền không thể.
Lưu
Thanh tiếp lời nói: "Nó hiện tại công việc kia là ngồi văn phòng, mỗi ngày
cũng không chuyện gì, trong phòng chỉ một mình nó, tôi gọi nó mang theo hài tử
đến. "
Đậu
Ái Quốc nói: "Sau đó nếu như không có thời gian, vẫn là đem tiểu Nam mang
tới bên này, ba lại không chuyện gì, mẹ con coi nó là được. "
Đậu
Trạch không dám nói là sợ vi khuẩn bệnh viện ảnh hưởng việc khôi phục của Tạ Tiểu
Nam, chỉ nói là: "Con bên kia không chuyện gì, gọi hài tử theo con là được.
"
Tạ
Tiểu Nam vừa ăn bánh bông lan thời điểm còn dính đến trên mặt, hai cái đại nam
nhân cũng không có chú ý đến, Lưu Thanh đi mò mặt nàng thời điểm mới phát hiện
nhơm nhớp bơ màu phấn hồng, cười nói: "Lúc này mới đi ra ngoài một ngày,
liền ăn vụng thứ tốt?"
Tạ
Tiểu Nam thật không tiện cắn dưới môi cười cợt, Đậu Trạch nói: "Đến
xem..." Hắn vốn muốn nói đến xem hài tử trên đường, kế nghiệp vừa nghĩ Đậu
Ái Quốc còn ở trước mặt đây, lời chưa kịp ra khỏi miệng mạnh mẽ quẹo đi,
"Đến xem sách thời điểm, nhà sách bên cạnh có cái cửa hàng đồ ngọt, tiểu
Nam từ nhỏ chưa từng vào, liền dẫn nó đi ăn miếng bánh bông lan. "
Lưu
Thanh nghe ra trong lời nói hắn đông cứng, điều đình đi xuống tiếp, nói: "Con
cũng đừng quá thói quen nàng. "
Đậu
Ái Quốc ngồi ở trên giường dùng cái muỗng nhuyễn nát đồ ăn đến không thành hình
thù gì, cũng không biết nghe được hay không, cúi đầu không lên tiếng, ăn cơm
no gọi Đậu Trạch đỡ ông ở trong phòng đi tới đi lui, liền nằm xuống xem TV.
Ban
đêm Đậu Trạch mang theo Tạ Tiểu Nam về nhà, thời điểm ngồi trên xe hài tử đã có
phần buồn ngủ, đầu nhỏ tựa vào ghế ngồi. Đậu Trạch về phía sau liếc mắt nhìn, nở
nụ cười: "Chạy một buổi trưa, mệt mỏi, nàng trước đây chưa từng đi tới
lui nhiều như vậy. "
Hoắc
Tư Minh cũng nhìn thấy dáng vẻ Tạ Tiểu Nam rủ đầu xuống, nở nụ cười.
Lúc
về đến nhà tiểu cô nương đã ngủ say, Hoắc Tư Minh dùng tấm nệm nhỏ ở trên xe
bao lấy nàng, trước khi mang thai tấm nệm nhỏ đó để đắp cho Đậu Trạch, đem nàng
ôm trở về nhà, mãi cho đến trên giường, tiểu cô nương cũng chỉ là mông mông
lung lung trợn mắt. Đậu Trạch giúp nàng đem áo khoác cởi ra, chỉ để lại bộ đồ
nho nhỏ, cho nàng đắp chăn.
Bóng
đêm dần nồng, Đậu Trạch tắm xong từ phòng vệ sinh đi ra, liền nhìn thấy Hoắc Tư
Minh dưới ánh đèn chiếu nửa người ở trên trên giường, không nhịn được cười đem khăn
trong tay mặt ném đến trên người hắn, nói: "Trời rất lạnh, cũng không đắp
chăn, chờ cảm mạo à?"
"Chờ
em. " Hoắc Tư Minh từ trên người lấy khăn lau, xuống giường đến gần giúp hắn
sấy tóc. "Lại không sấy tóc. "
"Tóc
em như thế ngắn, khăn mặt xoa một chút liền khô. " Thời điểm hắn sinh xong
hài tử ở cữ, giấu Hoắc Tư Minh lén lút đi cắt tóc, trở về bị người nhai nhai một
trận dông dài.
Hoắc
Tư Minh không để ý tới hắn, từ phòng vệ sinh lấy máy sấy đi ra, cho hắn sấy
tóc, tóc Đậu Trạch thực sự quá ngắn, lại vừa cứng, cảm giác mới vừa mở máy sấy
liền khô. Hoắc dù sao vẫn ném máy sấy đi đến lỗ tai của hắn, Đậu Trạch nhân đêm
hôm qua trải qua, thực biết vị, đưa tay về phía sau đi ôm cái cổ Hoắc Tư Minh,
mặc hắn ở trên người hôn môi xoa xoa, chỉ là thở hổn hển nói: "Liên tục
hai ngày, có phải là có hơi quá nhiều lần? Có thể hay không đối với thận không
tốt?"
Hoắc
Tư Minh từ phía sau lưng nằm nhoài trên vai hắn cười khẽ, đối với lỗ tai của hắn
phun ra khí nói: "Anh đều tích góp ba mươi năm, nó rất khỏe mạnh. "
Đậu
Trạch bị hắn nói tới tóc gáy đều sắp đứng lên đến, gáy nổi lên một mảnh da gà,
không nhịn được đưa tay về phía sau đi mò hắn eo, hai người cùng nhau hôn, đang
chuẩn bị tiến vào đề tài chính, bên ngoài truyền đến âm thanh nhẹ nhàng dép lê ở
trên sàn nhà. Đậu Trạch lỗ tai linh, đẩy ra Hoắc Tư Minh, nhỏ giọng nói:
"Hài tử lên, nhanh mặc quần áo!"
Hai
người hạ thân cũng đã cương cứng, Đậu Trạch trước tiên mặc thêm áo ngủ, một bên
buộc lại dây áo rồi ra bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy Tạ Tiểu Nam chính ở trên
hành lang bồi hồi, lặng lẽ mạt mắt, nhìn thấy hắn, nước mắt liền lăn xuống, một
bên chạy tới một bên gọi hắn: "Cậu. "
Hoắc
Tư Minh cũng mặc quần áo tử tế đi ra, xem điệu bộ này, liền biết chính mình buổi
trưa nói đúng, hài tử quả nhiên vẫn là muốn mẹ, thay đổi hoàn cảnh mới, ngủ thẳng
nửa đêm bên người không có bất kỳ ai, sợ sệt...
Đậu
Trạch ngồi chồm hỗm xuống ôm lấy nàng ôn nhu động viên, chốc nữa xem Hoắc Tư
Minh, đang chuẩn bị để hắn trước tiên ngủ, Hoắc Tư Minh khoác áo ngủ nói:
"Em bồi tiếp nó, anh xuống lầu cho nó chén sữa bò nóng. "
Tạ
Tiểu Nam khóc một lúc, bị Đậu Trạch ôm trở về phòng, tiểu cô nương cảm thấy có
chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi cậu, con chính là tỉnh lại đã
quên chính mình ở nơi nào. "
Hoắc
Tư Minh bưng sữa bò lại đây, Tạ Tiểu Nam uống nửa chén, uống không nổi nữa, Đậu
Trạch thế nàng uống, hai cái đại nam nhân liền như vậy ngồi trên cái băng nhìn
một tiểu cô nương ngủ. Chờ Tạ Tiểu Nam ngủ, Đậu Trạch cũng gần như mở mắt không
nổi, tựa ở trên bả vai Hoắc Tư Minh. Hoắc chếch gò má hôn nhẹ trán của hắn,
nói: "Ngủ, chúng ta cũng trở về phòng. "
Đậu
Trạch lúc này mới tỉnh lại, đi tới giường lại nghĩ tới vừa rồi còn chưa hoàn
thành sứ mệnh, liền híp mắt đưa tay sờ qua, Hoắc Tư Minh cười cợt, đem hắn ôm
vào trong lồng ngực, ngủ.
Thứ
tư Đậu Trạch lại muốn đi với trị liệu tâm lý, hắn bản ý là không cần lại khó
khăn, Hoắc Tư Minh kiên trì muốn đi, hai người liền đem Tạ Tiểu Nam tạm thời gửi
trở về bệnh viện.
Buổi
trưa Đậu Trạch trở lại đón hài tử, phát hiện trong phòng bầu không khí không
đúng, Tạ Tiểu Nam đang ngồi ở phòng khách trên ghế salông nhỏ giọng nức nở, Lưu
Thanh đang phòng xép bên trong ngồi, cũng đang khóc, chỉ có Đậu Ái Quốc vẫn tỉnh
táo, nằm ở trên giường bệnh nhìn hắn, bình tĩnh mà chào hỏi: "Con đến rồi?"
Tiểu Dương Tử: [Chương sau Đậu Ái Quốc biết chuyện đứa con. Qua được cái hạn cuối này thì 2 bạn trẻ này cũng không còn gì lo lắng nữa. Truyện cũng gần hoàn rồi, còn khoảng 10 chương nữa. Mình sẽ cố gắng đến cùng...]
Tiểu Dương Tử: [Chương sau Đậu Ái Quốc biết chuyện đứa con. Qua được cái hạn cuối này thì 2 bạn trẻ này cũng không còn gì lo lắng nữa. Truyện cũng gần hoàn rồi, còn khoảng 10 chương nữa. Mình sẽ cố gắng đến cùng...]
0 nhận xét:
Đăng nhận xét