Nhìn
thấy Lý Hạo, Vương Văn Bân theo bản năng muốn chạy trốn, hắn lập tức xoay người,
quay lưng với Lý Hạo nhanh chóng đi trở ra.
"Vương Văn Bân!" Lý Hạo
nhìn thấy Vương Văn Bân kéo chân bị thương còn chạy nhanh như vậy, nhất thời cảm
giác thấy hơi sốt ruột.
"Cậu đừng chạy! Ta không đuổi
theo!" Sợ Vương Văn Bân ngã chổng vó, Lý Hạo chỉ có thể dừng bước.
Thế nhưng Vương Văn Bân thật là
chẳng biết nghe lời, tiếp tục một kéo dài một kéo dài chạy.
Lý Hạo thấy Vương Văn Bân không
để ý tới hắn, liền cuồng xông tới, kéo Vương Văn Bân lại: "Gọi cậu đừng chạy,
cậu còn chạy! Không biết chân mình thụ thương à! ?"
Vương Văn Bân gạt tay Lý Hạo,
xoay người hướng về ký túc xá.
Mặc dù biết vào lúc này không
nên cười, thật là Lý Hạo vẫn bị tính trẻ con của Vương Văn Bân chọc phát cười.
Nghe được tiếng cười của Lý Hạo,
Vương Văn Bân dừng bước, xoay người, mạnh mẽ trừng mắt Lý Hạo.
Nhưng mà vành mắt hồng hồng, mũi
cũng hồng hồng làm Vương Văn Bân xem ra cực kỳ khả ái, Vương Văn Bân tự nhận
là trừng rất hung ác, Lý Hạo xem ra lại như hướng về hắn quăng mị nhãn.
Liền Lý Hạo lập tức thu hồi
khuôn mặt tươi cười, một mặt nghiêm túc đi tới trước mặt Vương Văn Bân.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét