Lý Hạo đem Trần Quang mang tới
khách sạn.
"Ta cùng cậu trong lúc đó
đã không thể. Vì thế hi vọng cậu có thể một lần nữa tìm một người khác yêu cậu.
" Lý Hạo đối với Trần Quang.
Dọc theo đường đi, Trần Quang đều
không nói lời nào, chỉ cúi đầu đờ ra. Nghe được Lý Hạo, cả người hắn bỗng chốc run
lên, sau đó tội nghiệp ngẩng đầu lên nhìn Lý Hạo: "Ta hiện tại chỉ còn dư
lại cậu. . . Cậu đừng bỏ ta có được hay không. . . Ta thật sự biết sai rồi.
"
Trần Quang hiện tại thật sự hoảng
rồi, hắn không thể tin được Lý Hạo thật sự không yêu hắn. Rõ ràng chỉ là một lần
cãi nhau mà thôi, rõ ràng hắn chỉ là cùng người khác ngủ cùng nhau mà thôi, tại
sao, tại sao Lý Hạo chính là không chịu tha thứ hắn?
Lý Hạo không hề trả lời hắn, mà
là mở cửa xe, xuống xe.
Lý Hạo cho Trần Quang đóng 3
ngày tiền thuê phòng. Đem thẻ phòng cho Trần Quang chậm rì rì từ trên xe bước
xuống, Lý Hạo nói ra dự định chính mình: "Cậu hai ngày nay liền ở chỗ này,
ta giúp cậu mua gian nhà, hai ngày nữa để Trương Giang đưa chìa khóa cho cậu.
"
Trần Quang cúi đầu, không nói
gì.
Lý Hạo thấy dáng dấp hắn như vậy,
cũng không biết nên làm gì. Liền chỉ có thể trực tiếp hướng về xe của chính
mình đi đến.
"Cậu có thể mang ta gặp gỡ
hắn không?" Đột nhiên, Trần Quang mở miệng.
"Sao?" Lý Hạo không thể
lập tức phản ứng lại.
"Cậu hiện tại yêu thích người
kia. " Trần Quang cúi đầu, nên Lý Hạo không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét