"Sáng sớm không uống thuốc
a? Nói loạn gì vậy!" Lý Hạo nghe Trương Giang balabala nói một đống, căn bản
liền nghe không hiểu hắn đang nói cái gì.
"Ta này không phải khâm phục
cậu sao! Còn tưởng rằng cậu lại phải chìm đắm trong ôn nhu đến công ty không được,
ta liền từ bỏ ngày nghỉ của mình, chạy tới quản lý công ty mà. " Trương
Giang đem một cái tay khoát lên trên bả vai Lý Hạo, "Tối hôm qua mới đại
chiến mấy hiệp a, đại thiếu? Ngày hôm nay lại tinh lực dồi dào như thế.
"
"Cậu có phải là thật hay
không chưa uống thuốc? Vẫn là nói hưu nói vượn gì đó a?" Lý Hạo cau mày
nhìn về phía Trương Giang.
"Vương Văn Bân a, tiểu bảo
bối của cậu nha! Cậu tối hôm qua chưa thấy hắn à?" Trương Giang nhìn Lý Hạo
thật sự nghe không hiểu hắn nói cái gì, liền đem sự tình ngày hôm qua nói ra:
"Ngày hôm qua tiểu tử kia đột nhiên gọi điện thoại cho ta, nói hắn gọi điện
thoại cho cậu như thế nào đều không ai tiếp, hỏi ta cậu có phải là cùng ta ở một
chỗ, ta nghe giọng nói kia rất gấp, nghĩ rồi nói đi nhà cậu xem, ai biết hắn
nói không cần, hắn nói đã trở về thành phố A, chính hắn đi tìm cậu. "
Lý Hạo nghe đến nơi này, chỉ
nghe được ầm một tiếng, cảm giác đầu mình toàn bộ đều sắp nổ.
Lập tức vọt vào văn phòng, cầm lấy
điện thoại đặt ở trên bàn mở ra xem - 46 cuộc gọi nhỡ.
** Vừa lắm anh Lý à
0 nhận xét:
Đăng nhận xét