Nghe được những lời vô ích của
Vương Văn Bân, Lý Hạo cảm giác tâm mình cũng nát. Trong lòng khủng hoảng để cả
người Lý Hạo đều bắt đầu nôn nóng.
Hắn ôm chặt lấy Vương Văn Bân, gắt
gao đem hắn ôm vào trong lồng ngực của mình.
"Tiểu bảo bối không nên rời
bỏ anh. . . Không muốn. . . Không nên rời bỏ anh. . . Anh sai rồi. . . Anh sai
rồi. . . Em đừng rời bỏ anh có được hay không, không muốn đùa kiểu này có được
hay không? Van cầu em không nên rời bỏ anh. . ." Lý Hạo ở bên tai Vương
Văn Bân không ngừng mà nói.
Vương Văn Bân liều mạng phản
kháng, không cho Lý Hạo ôm chính mình, thế nhưng Lý Hạo khí lực lớn đến kinh
người, Vương Văn Bân hoàn toàn không có cách nào tránh ra.
Chậm rãi, Lý Hạo cảm giác được
Vương Văn Bân không giãy dụa nữa, trong lòng vui vẻ, cho rằng Vương Văn Bân tiếp
nhận lời xin lỗi của hắn, liền hơi hơi buông ra một chút, hôn lỗ tai Vương
Văn Bân một cái: "Anh cùng hắn thật sự không phải như em thấy cái. Hắn là
bạn trai của anh trước kia, lần này anh trợ giúp hắn chỉ là bởi vì hắn đáng thương,
cũng không phải là bởi vì anh còn yêu thích hắn. Bởi thế em không nên rời bỏ anh
có được hay không, anh hiện tại chỉ yêu một mình em. "
Vương Văn Bân không nói gì, liền
Lý Hạo tiếp tục nói: "Anh biết anh giải thích thế nào em cũng không tin.
Thật là anh có thể chứng minh cho em xem, anh cùng hắn thật sự đã là quá khứ. Nên
em không nên nói những lời như thế nữa có được hay không, nói như vậy làm anh sợ?"
Vương Văn Bân vẫn là không lên
tiếng, Lý Hạo cảm giác có điểm không đúng, liền buông ra hai tay của chính
mình.
Vương Văn Bân lập theo lồng ngực
của hắn hướng về dưới đất trượt xuống!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét