Vương Văn Bân nghĩ rõ ràng,
trong lòng trái lại không mở mắt.
Lý Hạo luôn nói yêu thích con mắt
của hắn, luôn nói con mắt của hắn đẹp đẽ. Hiện tại hắn thành một người mù, con
mắt không biết là bình thường hay là như người đui nữa. Điều duy nhất để Lý Hạo
yêu thích đều mất luôn, lần này Lý Hạo dù sao vẫn không đến nỗi lại quấn quít lấy
hắn. Vương Văn Bân có phần cay đắng.
Vương Văn Bân không phải không
thừa nhận, chính mình vẫn là yêu Lý Hạo. Từ lúc học trung học đến hiện tại, hắn
đối với Lý Hạo yêu thích, cũng không thể so Lý Hạo đối với Trần Quang. Đáng tiếc
a, hắn yêu thích Lý Hạo như thế nào đi nữa, cũng vẫn là không sánh bằng Trần
Quang.
Lại như Lý Hạo đối với hắn như
thế, Trần Quang đối với Lý Hạo cũng là cùng đẳng cấp. Không nỡ, không bỏ xuống
được.
Mà duy nhất không giống đó chính
là hai người bọn họ là hai bên tình nguyện, mà hắn, là đơn phương tương tư.
Vương Văn Bân liền như thế nằm ở
trên giường nghĩ, ở cửa lại một lần nữa truyền đến tiếng bước chân vội vội vàng
vàng.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét