"Vậy cậu. . . Có thể cả đời
khỏe mạnh đối xử với tiểu Bân nhà chúng ta à?" Chu Xuân Kiều rốt cục mở miệng.
Tuy rằng nàng không hiểu Lý Hạo
một người đàn ông vì sao lại yêu thích con trai của chính mình, thật là nàng
hiện tại so với những điều đó không còn quan trọng, càng quan tâm con trai của
chính mình hạnh phúc. Nàng rất sớm đã thấy ra, không cầu Vương Văn Bân lớn đến
phú quý đại quý, chỉ cầu hắn một đời bình an. Nếu như người đàn ông này có thể
hứa hẹn con trai của nàng cả đời hạnh phúc, nàng đồng ý đem con trai của chính
mình giao cho hắn.
"Có thể! Con nhất định có
thể!" Lý Hạo sửng sốt một lát sau kiên định trả lời.
"Mẹ. . ." Vương Văn
Bân nước mắt chảy xuống.
"Xuân Kiều. . ." Vương
Tam Kim muốn nói điều gì.
"Ông tìm đâu cho con trai
ông một con dâu đối xử tốt với nó như vậy!" Chu Xuân Kiều biết Vương Tam Kim
muốn nói điều gì. "Tuy rằng hai người bọn họ đều là nam! Chỉ cần hắn đối với
con trai mình tốt là được, ta cái gì đều không ngại!"
Cuối cùng Vương Tam Kim chỉ có
thể im lặng, đem lời nói toàn bộ nuốt xuống.
"Ta cũng không biết cậu vì sao
lại yêu thích con trai của ta, thế nhưng ta liền tin tưởng cậu một lần. Nếu như
bị ta biết cậu để con trai nhà ta thương tâm khổ sở, ta nhất định không buông
tha cậu. " Chu Xuân Kiều lại quay đầu hướng Lý Hạo nói: "Con trai nhà
ta thân thể yếu, nên cậu nhất định không thể để cho nó làm việc nặng, đồ vật nặng
cũng không thể để cho nó đỡ! Còn có. . . Nếu như con mắt nó vẫn không thể trị được
như lời nói. . . Cậu cũng không cần đem con mắt mình làm mù. Cậu nhất định phải
đợi con mắt con chúng ta bình thường, bất luận lúc nào, vô luận là ở đâu, cậu đều
phải làm bạn bên cạnh nó! Có nghe thấy không. "
"Vâng!" Lý Hạo nhìn thẳng
đôi mắt Chu Xuân Kiều.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét