Thứ Năm, 14 tháng 6, 2018

HHPN 84

, , , , ,

                Vương Tam Kim bọn họ mới vừa sửa soạn xong, Lý Chính liền mang theo Trần Kiều cùng tiểu nhi tử Lý Sâm bọn họ đến rồi.

                "Ôi, chị, ngày hôm nay làm sao mặc đẹp đẽ như thế a. " Trần Kiều vừa nhìn thấy Chu Xuân Kiều liền trêu ghẹo nói.

                "Này không phải con trai ngày hôm nay phải quay về mà. " Chu Xuân Kiều có phần mặt đỏ, "Này. . . Này đều lâu như vậy không thấy, đương nhiên phải trang phục đẹp đẽ chút để con trai ngắm nghía cẩn thận mà. "

                "Là nên mặc đẹp mặc đẹp. " Trần Kiều tán thành gật gù, "Ta nghĩ đứa bé Văn Bân kia con mắt làm sao tốt như vậy, xem đây, hoàn toàn là di truyền từ chị a! Bình thường không cảm thấy, ngày hôm nay trang điễm, phát hiện đôi mắt chị thực sự là đẹp lắm!"

                "Ngại quá, lúc trước ta chính là bị con mắt của nàng làm cho mê đảo, mới trăm phương ngàn kế muốn kết hôn nàng đấy. " Vương Tam Kim chen vào.

                "Ai nha, đều già như vậy, đôi mắt đều thâm quầng, nơi nào còn xinh đẹp chứ. " Chu Xuân Kiều có phần thật không tiện.

                "Đến rồi, đến rồi! Chú út bọn họ về rồi!" Con gái lớn của Vương Văn Lễ kêu chạy vào.

                Phía sau, một nam tử cao lớn nắm tay một nam tử hơi nhỏ đi vào.

                "Con trai a. . ." Vừa nhìn thấy Vương Văn Bân, Chu Xuân Kiều nước mắt liền muốn trào ra.

                Hai năm, Chu Xuân Kiều ròng rã hai năm không nhìn thấy Vương Văn Bân. Tuy rằng Trần Kiều bay đi Anh quốc xem Lý Hạo thời điểm cũng có tới mời nàng, nhưng nàng bởi vì phải chăm sóc con thứ ba của Vương Văn Lễ cùng con lớn Vương Văn Ôn, căn bản là không rảnh được. Liền mỗi ngày đều chỉ có thể dựa vào điện thoại nhìn hình, chính mình nhớ nhung.

                Vương Văn Bân cũng nhìn thấy Chu Xuân Kiều cùng Vương Tam Kim: "Ba, mẹ. "

                Chu Xuân Kiều ôm chặt lấy Vương Văn Bân, sau đó đem hắn xoay một vòng: "Dưỡng mập dưỡng mập. "

                Vương Văn Bân quả thật bị Lý Hạo dưỡng mập không ít. Vừa tới Anh quốc thời điểm, bởi vì ăn không quen đồ ăn bên kia, Vương Văn Bân gầy rất nhiều. Liền Lý Hạo mỗi ngày xử lý xong chuyện của công ty liền bắt đầu học nấu ăn, mới bắt đầu là cháo, đến hiện tại các loại mỹ thực, Lý Hạo đã nghiễm nhiên trở thành một đầu bếp.

                "Mẹ, để con ngắm cẩn thận người. " Vương Văn Bân đem Chu Xuân Kiều cố định ở trước mặt mình.

                "Ai nha, hiện tại con mắt tốt rồi, muốn khi nào xem không được a! Đến đến đến, ăn cơm trước, hiện tại đều buổi trưa, hai người các con ở trên máy bay không ăn gì. " Trần Kiều đánh gãy bọn họ, nàng thực sự là không nhìn nổi cảnh tượng như vậy, vì phòng ngừa chính mình rơi lệ phá hoại bầu không khí nàng chỉ có thể đánh gãy bọn họ.

                "Đúng đúng đúng, nhanh tới dùng cơm. Này món ăn đều là tự mình làm, đều là con thích ăn. " Chu Xuân Kiều mau để cho vợ Vương Văn Lễ cùng vợ Vương Văn Ôn làm cơm nước.

                Cơm nước xong, bọn họ tất cả mọi người ngồi ở phòng khách tán gẫu.

                "Con trai, các con không phải ở Anh quốc làm chứng nhận kết hôn à? Lấy ra cho chị ấy xem (bà sui gia). " Trần Kiều giựt dây Lý Hạo.

                "Ôi, nước ngoài thật đồng ý cho hai người các con chứng nhận a?" Chu Xuân Kiều cảm thấy khó mà tin nổi, những người khác ở Vương gia cũng đều đưa cổ dài.

                "Đúng rồi, chị, hiện tại chuyện như vậy đều không phải khó khăn gì. " Trần Kiều giảng giải cho Chu Xuân Kiều.

                Nhìn thấy Lý Hạo cùng Vương Văn Bân đem hai bản sách hồng lấy ra, Chu Xuân Kiều mù quáng: "Xong. . . Thật tốt a!"

                Tuy rằng mặt trên tất cả đều là tiếng anh, nhưng nhìn bức ảnh hai người, Chu Xuân Kiều cảm thấy thỏa mãn.

                Trong hình, hai người cười đến hạnh phúc.

                                                              CHÍNH VĂN HOÀN

Continue reading HHPN 84

HHPN 83

, , , , ,

                Hai năm sau, Lý Hạo cùng Vương Văn Bân từ Anh quốc trở về.

                "Mau mau nhanh, lão già, ông mau mau nhìn y phục này của ta đẹp chưa?" Chu Xuân Kiều vuốt vuốt y phục của chính mình.

                "Đẹp đẽ! Đẹp đẽ! Lão thái bà mặc cái gì cũng đẹp!" Vương Tam Kim cười ha ha nhìn Chu Xuân Kiều.

                "Ai nha, ông đúng là!" Chu Xuân Kiều cười duyên đẩy Vương Tam Kim một cái, "Còn không mau đi sửa soạn chính mình một chút! Con trai thật vất vả về tới một lần. Không mặc xem chút, để con trai ngắm nghía cẩn thận?"

                "Ai ai ai, vậy thì đi đổi vậy thì đi đổi. " Vương Tam Kim cười ha ha đi thay quần áo.

                Trong hai năm qua, Lý Hạo mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại cho bọn họ, hướng về bọn họ báo cáo tình tình khôi phục của Vương Văn Bân. Hơn nữa cha mẹ Lý Hạo cũng cho anh cả cùng anh hai của Vương Văn Bân sắp xếp công việc ở thành phố C, điều này làm cho Chu Xuân Kiều cảm tạ không ngớt.

                Mặc dù nói lúc trước cũng không phải ham muốn tiền nhà Lý Hạo cùng quyền lực, mới đem Vương Văn Bân giao cho Lý Hạo, thế nhưng biết nhà Lý Hạo là làm cái gì Chu Xuân Kiều trong lòng vẫn có chút thỏa mãn.

                Cũng may Lý Chính mặc dù là thị trưởng, thế nhưng không đối xử Vương Tam Kim cùng Chu Xuân Kiều bọn họ khác đẳng cấp. Mà Trần Kiều cũng là không ghét bỏ nhà bọn họ, trái lại thường thường mang theo bao lớn bao nhỏ đồ vật đến nhà bọn họ chơi, có lúc còn ở lại nhà bọn họ thêm mấy ngày.

                Có thể nói Trần Kiều cùng Chu Xuân Kiều quả thực như tri kỉ gặp lại. Tuy rằng hai người thân phận địa vị cách biệt rất nhiều, thế nhưng Chu Xuân Kiều phóng khoáng hoàn toàn phù hợp khẩu vị Trần Kiều. Mà Trần Kiều không làm bộ, cũng làm cho Chu Xuân Kiều đặc biệt vui vẻ.

                Nên Lý Chính có lúc đều cảm thấy nhà Vương Văn Bân không chỉ có bắt cóc con trai lớn của ông, còn đem lão bà ông cũng bắt cóc!

Continue reading HHPN 83

HHPN 82

, , , , ,

                "Vậy cậu. . . Có thể cả đời khỏe mạnh đối xử với tiểu Bân nhà chúng ta à?" Chu Xuân Kiều rốt cục mở miệng.

                Tuy rằng nàng không hiểu Lý Hạo một người đàn ông vì sao lại yêu thích con trai của chính mình, thật là nàng hiện tại so với những điều đó không còn quan trọng, càng quan tâm con trai của chính mình hạnh phúc. Nàng rất sớm đã thấy ra, không cầu Vương Văn Bân lớn đến phú quý đại quý, chỉ cầu hắn một đời bình an. Nếu như người đàn ông này có thể hứa hẹn con trai của nàng cả đời hạnh phúc, nàng đồng ý đem con trai của chính mình giao cho hắn.

                "Có thể! Con nhất định có thể!" Lý Hạo sửng sốt một lát sau kiên định trả lời.

                "Mẹ. . ." Vương Văn Bân nước mắt chảy xuống.

                "Xuân Kiều. . ." Vương Tam Kim muốn nói điều gì.

                "Ông tìm đâu cho con trai ông một con dâu đối xử tốt với nó như vậy!" Chu Xuân Kiều biết Vương Tam Kim muốn nói điều gì. "Tuy rằng hai người bọn họ đều là nam! Chỉ cần hắn đối với con trai mình tốt là được, ta cái gì đều không ngại!"

                Cuối cùng Vương Tam Kim chỉ có thể im lặng, đem lời nói toàn bộ nuốt xuống.

                "Ta cũng không biết cậu vì sao lại yêu thích con trai của ta, thế nhưng ta liền tin tưởng cậu một lần. Nếu như bị ta biết cậu để con trai nhà ta thương tâm khổ sở, ta nhất định không buông tha cậu. " Chu Xuân Kiều lại quay đầu hướng Lý Hạo nói: "Con trai nhà ta thân thể yếu, nên cậu nhất định không thể để cho nó làm việc nặng, đồ vật nặng cũng không thể để cho nó đỡ! Còn có. . . Nếu như con mắt nó vẫn không thể trị được như lời nói. . . Cậu cũng không cần đem con mắt mình làm mù. Cậu nhất định phải đợi con mắt con chúng ta bình thường, bất luận lúc nào, vô luận là ở đâu, cậu đều phải làm bạn bên cạnh nó! Có nghe thấy không. "

                "Vâng!" Lý Hạo nhìn thẳng đôi mắt Chu Xuân Kiều.

Continue reading HHPN 82

HHPN 81

, , , , ,

                Lý Hạo quỳ gối trước mặt cha mẹ Vương Văn Bân.

                Trần Kiều cùng Lý Chính chạy tới phòng bệnh Vương Văn Bân, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.

                "Con! Con đây là đang làm gì!" Trần Kiều kêu to đi kéo Lý Hạo.

                Lý Hạo đẩy Trần Kiều ra, tiếp tục quỳ trên mặt đất.

                "Con sẽ đem tiểu Bân mang tới nước ngoài trị liệu, nhất định sẽ đem đôi mắt của em ấy chữa khỏi! Chỉ mong các người tin tưởng con!" Lý Hạo đối với Chu Xuân Kiều cùng Vương Tam Kim cam kết.

                Chu Xuân Kiều hai mắt đẫm lệ nhìn Lý Hạo quỳ gối trước mặt, không nói gì.

                "Lý Hạo, em không muốn anh giúp em!" Vương Văn Bân nhìn hắn quát.

                "Dì, con bảo đảm nhất định sẽ làm cho Văn Bân khôi phục thị lực. Chỉ cần người tin tưởng con. " Lý Hạo vừa đến nhà Vương Văn Bân liền nhìn ra người làm chủ lo liệu việc nhà chính là Chu Xuân Kiều, liền hắn quỳ hướng về Chu Xuân Kiều đi đến: "Con là thật sự rất yêu em ấy, nếu như đến thời điểm không trị hết con mắt của em ấy, con đồng ý giống như em ấy biến thành người mù. "

                Chu Xuân Kiều bị Lý Hạo lời nói này làm cho chấn động. Mà một bên Trần Kiều nghe nói như thế hai mắt một mũi, té xỉu ở trong lồng ngực Lý Chính.

                Vương Văn Bân giờ khắc này nội tâm cũng tràn ngập khiếp sợ. Hắn không nghĩ tới Lý Hạo sẽ nói như vậy. Hắn cũng không nhận vì là con mắt của chính mình biến thành như vậy là Lý Hạo sai, nguyên do nghe được Lý Hạo nói như vậy thời điểm hắn chỉ cảm giác tâm mình rầm rầm nhảy đến nhanh chóng.

Continue reading HHPN 81

HHPN 80

, , , , ,

                Vương Văn Bân không nghĩ tới Lý Hạo sẽ đi tìm ba mẹ hắn. Cho nên khi Chu Xuân Kiều, Vương Tam Kim cùng Vương Văn Ôn đi tới bệnh viện, Vương Văn Bân rất hồi hộp.

                Hắn không biết đối mặt thế nào với thế người nhà thương yêu hắn. Hắn còn nhớ hắn thi đậu đại học, cha hắn mang sắc mặt vui mừng. Mẹ của hắn còn cố ý đi vào thành phố thành đặt một cái bánh kem lớn, cho hắn chúc mừng. Vốn cho là nhà mình rốt cục ra một nhân tài, kết quả hiện tại con mắt của chính mình bị mù, liền người bình thường cũng không sánh nổi.

                Chu Xuân Kiều trên đường tới vẫn rơi lệ, thật là hiện tại đến phòng bệnh Vương Văn Bân, nước mắt của nàng trái lại ngừng lại.

                "Con trai. " Chu Xuân Kiều hoán hoán ngồi ở trên giường Vương Văn Bân.

                Con mắt Vương Văn Bân lúc này là mở to, một điểm cũng nhìn không ra hắn có cái dị dạng gì.

                "Mẹ. . ." Vương Văn Bân đem đầu hướng về phương hướng âm thanh truyền tới.

                Chu Xuân Kiều che miệng mình, không muốn để cho tiếng khóc của chính mình bị Vương Văn Bân nghe được.

                "Con trai. . . Ánh mắt con thật sự. . . Không nhìn thấy à?" Vương Tam Kim đi tới bên giường Vương Văn Bân, rồi nắm chặt tay hắn.

                "Vâng. . ." Vương Văn Bân cúi đầu.

                Chu Xuân Kiều cũng không nhịn được nữa, lập tức khóc ra thành tiếng: "Thế này bao lâu a. . . Con trai a. . . Con làm sao số khổ như thế a. . ."

                Vương Văn Bân nghe được tiếng khóc Chu Xuân Kiều, cả người đều cứng ngắt.

                Hắn cảm thấy rất hổ thẹn, hắn có lỗi với người nhà hắn, có lỗi với sự yêu thương cùng sự quan tâm của bọn họ.

                Lúc này, hắn nghe được âm thanh Lý Hạo: "Dì, chú, cầu các người đồng ý thỉnh cầu của con. "

Continue reading HHPN 80