Vương Văn Bân không nghĩ tới Lý
Hạo sẽ đi tìm ba mẹ hắn. Cho nên khi Chu Xuân Kiều, Vương Tam Kim cùng Vương
Văn Ôn đi tới bệnh viện, Vương Văn Bân rất hồi hộp.
Hắn không biết đối mặt thế nào với
thế người nhà thương yêu hắn. Hắn còn nhớ hắn thi đậu đại học, cha hắn mang sắc
mặt vui mừng. Mẹ của hắn còn cố ý đi vào thành phố thành đặt một cái bánh kem lớn,
cho hắn chúc mừng. Vốn cho là nhà mình rốt cục ra một nhân tài, kết quả hiện tại
con mắt của chính mình bị mù, liền người bình thường cũng không sánh nổi.
Chu Xuân Kiều trên đường tới vẫn
rơi lệ, thật là hiện tại đến phòng bệnh Vương Văn Bân, nước mắt của nàng trái lại
ngừng lại.
"Con trai. " Chu Xuân
Kiều hoán hoán ngồi ở trên giường Vương Văn Bân.
Con mắt Vương Văn Bân lúc này là
mở to, một điểm cũng nhìn không ra hắn có cái dị dạng gì.
"Mẹ. . ." Vương Văn
Bân đem đầu hướng về phương hướng âm thanh truyền tới.
Chu Xuân Kiều che miệng mình,
không muốn để cho tiếng khóc của chính mình bị Vương Văn Bân nghe được.
"Con trai. . . Ánh mắt con
thật sự. . . Không nhìn thấy à?" Vương Tam Kim đi tới bên giường Vương Văn
Bân, rồi nắm chặt tay hắn.
"Vâng. . ." Vương Văn
Bân cúi đầu.
Chu Xuân Kiều cũng không nhịn được
nữa, lập tức khóc ra thành tiếng: "Thế này bao lâu a. . . Con trai a. . . Con
làm sao số khổ như thế a. . ."
Vương Văn Bân nghe được tiếng
khóc Chu Xuân Kiều, cả người đều cứng ngắt.
Hắn cảm thấy rất hổ thẹn, hắn có
lỗi với người nhà hắn, có lỗi với sự yêu thương cùng sự quan tâm của bọn họ.
Lúc này, hắn nghe được âm thanh Lý
Hạo: "Dì, chú, cầu các người đồng ý thỉnh cầu của con. "
0 nhận xét:
Đăng nhận xét