Trên người Đậu
Trạch còn mặc áo ngủ, đung đưa đung đưa, chỉ có cái bụng nơi đó có hơi to ra,
mím môi nhìn Hoắc Tư Minh, nói: "Về nhà trước nha."
Hoắc Tư Minh đứng
đằng kia bất động, chờ hắn trả lời.
Đậu Trạch cũng căng
thẳng, hỏi: "....Anh muốn nghe tôi nói cái gì? Nói 'Được, tôi đồng ý ở
cùng với anh, cùng anh sống đến thiên hoang địa lão'? Tôi nói ra anh tin
sao?"
"Em nói, tôi
sẽ tin."
Đậu Trạch mím môi,
một lát nói: "...Tôi đói, đau bụng nữa."
Hoắc Tư Minh bất
động, liền như vậy nhìn hắn, Đậu Trạch bất đắc đĩ, lại nói: "Tôi muốn cùng
anh ăn cơm, tôi không thể rời bỏ anh, tôi cũng sẽ không nói anh là đồ vô lại,
có được hay không? Hoắc tiên sinh?"
Lúc này hắn mới
xoay chuyển gót chân, hướng về thang máy đi tới, Đậu Trạch đi theo phía sau hắn,
có phần bất đắc dĩ, thở dài, không nói một lời. Hoắc Tư Minh cũng không nói lời
nào, hai tay để trong túi quần, trên mặt vẫn là không cao hứng, Đậu Trạch liếc
mắt nhìn hắn, cố ý hỏi: "Anh còn đang giận à?"
Hoắc Tư Minh không
để ý tới hắn, Đậu Trạch cũng không nói lời nào. Hai người cùng bước tiến vào
nhà, Hoắc Tư Minh vừa vào lại đi đến thư phòng, hơn 20 phút, vẫn không đi ra,
trong khi bình thường, năm phút hắn đã thay quần áo xuống lầu rồi, lúc này lại
cùng Đậu Trạch giận hờn, liền cơm cũng không ăn.
Bởi vì Đậu Trạch là
người nói lời lẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người khác, liền có phần chột
dạ, cũng có chút hổ thẹn, đi lên lầu gõ cửa thư phòng, bên trong không có động
tĩnh, hắn ở bên ngoài hỏi: "Hoắc ca, đi xuống ăn cơm?"
Hoắc Tư Minh không
để ý tới hắn, hắn suy nghĩ một chút, mở cửa liếc mắt nhìn, Hoắc Tư Minh ở bên
trong đang xử lý văn kiện, một mặt dáng vẻ hết sức chuyên tâm. Đậu Trạch sợ làm
phiền hắn, còn hỏi: "Hoắc ca, lát nữa hết bận nhớ xuống lầu ăn cơm."
Từ trong lỗ mũi
Hoắc Tư Minh phát ra một tiếng: "Ừ"
Đậu Trạch thấy hắn
bận bịu, liền đóng cửa lại, hắn không nghĩ tới rằng Hoắc Tư Minh nóng giận lên
thì khó chịu, như tiểu hài tử, ấu trĩ không biết phân biệt. Chờ chính hắn ăn
tối xong, Hoắc Tư Minh vẫn chưa đi xuống, Đậu Trạch chỉ nghĩ hắn còn đang bận,
chính mình thay quần áo, trước khi đi lại đến thư phòng gõ cửa, nói: "Hoắc
ca, tôi đi bệnh viện, một chút anh nhớ ăn cơm."
Bên trong không ai
phát ra tiếng, Đậu Trạch thở dài bước xuống lầu. Hoắc Tư Minh nằm nhoài trên
ghế sa lông nhưng vẫn nghe được động tĩnh bên ngoài, nếu hắn trở lại nói vài
câu an ủi thì chính mình liền bước xuống, không ngờ chỉ nghe thấy cửa lớn đóng
lại, trong lòng nhất thời lẫn lộn.
Công viên không
biết thế nào mà ban đêm chỉ mở vài cái đèn đường, mấy cái khác thì tối tăm, hơn
nữa bên trong đường đi toàn là đá cuội hoặc đá xanh lót đường, Đậu Trạch chỉ
còn biết cẩn thận từng ly từng tí, chậm rãi bước đến bệnh viện.
Đến phòng bệnh đã
hơn 9h, ngày hôm nay kiểm tra thai kì nên chậm trễ một lúc, trong nhà xe trì
hoãn một lúc nữa, mới kéo dài đến hiện tại. Đậu Ái Quốc nằm trên giường, xem TV
một chút rồi ngủ, liền thấy hắn lại đây: "Muộn như vậy, lần sau nếu như
bận bịu thì đừng nên đến, mỗi ngày đi tới đi lui thân thể cũng không tốt."
Đậu Nguyên nhìn
thấy hắn, cũng nói: "Chị cho rằng em ngày hôm nay không đến, công ty rất
bận à?"
Đậu Trạch đáp:
"Tan tầm lại có khách hàng nên trễ một chút."
Công việc của hắn
thường xuyên phát sinh tình huống như thế, mọi người trong nhà đều quen thuộc,
còn nói hai câu, Đậu Ái Quốc tinh thần đã tốt hơn nhiều, có thể ngồi trên
giường xem TV, Lưu Thanh nói: "Bác sĩ nói ngày mai là có thể ăn được
chút."
Đậu Trạch nghe xong
cũng hào hứng, hỏi: "Cha, người cảm thấy thế nào, có tốt hơn không?"
Đậu Ái Quốc dựa vào
đệm, đã có thể chính mình đỡ giường miễn cưỡng ngồi dậy, cười nói: "Tốt
lắm rồi, con không cần lo lắng, lo công việc của mình đi."
Đậu Trạch đi ra
phòng bệnh cũng hơn 10h, hắn không yên lòng, chỉ là liếc mắt nhìn phụ thân, ra
ngoài trước, Đậu Nguyên hỏi hắn: "Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, chị
mau về ngủ đi."
Đậu Nguyên còn nói:
"Nếu như chưa, trên đường về nhất định phải mua ít đồ ăn lót dạ, tùy tiện
mua bánh mì cũng được, đừng để ảnh hưởng cơ thể." Dù thế nào đi nữa nàng
cũng không biết được đệ đệ của mình vì đi kiểm tra thai sản nên mới trì hoãn
thời gian đến bệnh viện, chỉ nghĩ hắn ở công ty tăng ca, liền có chút đau lòng,
còn nói: "Chị còn có chút bánh mì, để đi lấy cho em?"
"Không cần,
thật sự đã ăn rồi, tối nay khách hàng mời."
Đậu Nguyên nghe hắn
nói như vậy liền không kiên trì nữa, mà nói: "Vậy em trở về đi bằng taxi
đi, muộn thế này xe công cộng chắc đã không còn."
Đậu Trạch gật gù,
lại giục nàng về ngủ, lúc này mới xuống lầu.
Đầu tháng chín ban
đêm có chút mát mẻ, hai ngày trước nắng gắt cuối thu khó chịu, lúc này biến mất,
lộ ra một dáng vẻ mỹ nhân cao ngạo trong làn gió nhè nhẹ. Đậu Trạch co vai rùng
mình hai lần do bị gió thổi nổi da gà, thật sự là hơi lạnh.
Đi tới cửa công
viên, lại nhìn thấy bóng người quen thuộc. Hoắc Tư Minh cầm một cái áo khoác,
đứng bên đường chờ hắn, thấy hắn bước lại, liền cầm áo khoác đưa tới. Đậu Trạch
có phần cảm động, nhận lấy mặc vào, hỏi: "Tôi còn tưởng rằng anh hôm nay
không đến đấy." Càng nói càng đưa mặt tiến lại gần khuôn mặt đối diện,
cười hi hi nói: "Không giận tôi?" Hắn một mặt lấy lòng, dùng mu bàn
tay nhẹ nhàng đụng vào cánh tay Hoắc Tư Minh.
Hoắc Tư Minh liếc
mắt nhìn hắn, vẫn là không nói lời nào, mở đèn pin, một người đi về phía trước.
Đậu Trạch thế mới
biết căn nguyên người này vẫn còn khó chịu đây, dựa vào nguyên tắc nên cởi
không nên buộc, hắn đưa tay lôi kéo ống tay của Hoắc Tư Minh, mở miệng nói:
"Đừng có giận, có được hay không? Tôi đảm bảo sau này không nói anh là đồ
vô lại, có được hay không?"
Hoắc Tư Minh bị hắn
lôi, tuy không đáp lời nhưng vẫn bước chậm lại, sợ hắn ngã chổng vó. Một lát
sau, hai người đều đi tới nhà, Hoắc Tư Minh vẫn là một tiếng cũng không nói ra,
Đậu Trạch hỏi hắn: "Anh cứ như thế không nói lời nào không cảm thấy ngột
ngạt à?"
Hoắc Tư Minh nén sự
khó chịu, không để ý tới hắn.
"Anh quyết
định không để ý đến tôi?" Đậu Trạch có chút nôn nóng.
Chờ hai người vào
nhà, Hoắc tổng cứ thế cũng không nói, thi hành chiến tranh lạnh, hành vi như
vậy đối với Đậu Trạch là quá giày vò, hắn tình nguyện đánh một trận hoặc bị một
trận đánh cũng không thể tiếp thu được chuyện hai người ở chung một mái hiên mà
không nói lời nào.
Phòng ăn còn sáng,
Đậu Trạch cố ý chừa lại cơm nước cũng không động đến, vẫn còn nguyên trên bàn
ăn. Hoắc Tư Minh đổi giày, lại muốn lên lầu, Đậu Trạch gọi hắn: "Anh buổi
tối không ăn cơm à?"
Hắn đáp ứng một
tiếng: "Không thấy ngon miệng."
Đậu Trạch thấy hắn
đã lên tiếng, cao hứng vô cùng, mau mau nói: "Thế nào cũng phải ăn chút gì
chứ, tôi đi hâm nóng đồ ăn, hôm nay bánh hẹ rất ngon."
Hoắc tổng đứng trên
cầu thang nhìn hắn một lúc, mới hạ mình đi xuống, nhìn Đậu Trạch hoa tay múa
chân nói, rửa cái tay, xoay người bước vào phòng bếp bận việc.
Chờ hâm nóng xong,
Hoắc Tư Minh ngồi xuống, ung dung thong thả ăn một chút, mặc cho Đậu Trạch ở
đối diện nói chuyện miên man, lâu lâu tình cờ phát sinh vài tiếng 'Ừ, được,
phải' cho qua loa, trong mắt Đậu Trạch thấy hắn đã có phần nhũn dần, dấu hiệu
hai người trở nên tốt hơn.
Hai người ăn cơm
xong lại chia ra lên lầu.
Ngày thứ hai trời
vừa rạng sáng, trong nhà lại không thấy hình bóng của Hoắc Tư Minh, Đậu Trạch
trong phòng khách đi vòng quanh hai vòng, cửa thư phòng cũng mở ra, nhưng không
có người, trong phòng ăn điểm tâm cũng không có người động đến.
Trong lòng hắn bất
an, gọi điện thoại cho Hoắc Tư Minh, nhưng bị chuyển cuộc gọi sang cho thư kí, hỏi
hắn là vị nào. Đậu Trạch ngồi ở bàn ăn trố mắt, một lát sau, Bạch Nhược An gọi
điện thoại tới, nói: "Tôi đến dưới lầu, cậu cơm nước xong thì xuống đây
đi."
Đậu Trạch hỏi: Hoắc
Tư Minh gọi cậu đến? Anh ấy ở đâu?"
Bạch Nhược An dở
khóc dở cười, nói: "Tôi còn muốn hỏi cậu đây, hôm nay rạng sáng 5h sáng
hắn đã gọi cho tôi kêu tôi đến rước cậu, nhưng lịch trình thì hắn không có đi
công tác, hai người lại cãi nhau?"
Đậu Trạch mím
miệng, lặng lẽ. Hoắc Tư Minh muốn phân định giới hạn rõ ràng với hắn à? Hắn xách
ba lô xuống, không ăn điểm tâm, cũng không cầm theo trái cây gì cả.
Bạch Nhược An mở
cửa cho hắn vào xe, thấy hắn đã lên xe, đưa hộp trái cây sang cho hắn:
"Ầy, điểm tâm, ăn đi."
Đậu Trạch không
nhận, nói: "Cậu ăn đi, tôi ở nhà đã ăn."
Bạch Nhược An liền
không miễn cưỡng nữa, chăm chú lái xe, hỏi hắn: "Hai người các ngươi làm
sao lại cãi nhau?"
Đậu Trạch không
nói, Bạch Nhược An cũng không hỏi nữa. Sau khi xuống xe Đậu Trạch lại gọi cho
Hoắc Tư Minh, bên kia vẫn là giọng nữ bắt máy. Lúc vào công ty còn sớm, Đậu
Trạch hôm nay không ăn điểm tâm, sợ trong bụng tiểu quái vật lại làm ầm ĩ, nên
đi đến căn tin công ty mua một phần bánh mì trứng, nhai nhai, trong lòng cười
khổ: Chuyện này là thế nào.
Đến buổi tối tan
tầm, lại là Bạch Nhược An đến rước. Về đến nhà Hoắc Tư Minh cũng không có ở
nhà, trên bàn ăn đã dọn sẵn cơm tối. Đậu Trạch lúc này mới ý thức được: Hoắc Tư
Minh là đang thực hiện lời nói của hắn lúc ở trong nhà xe hôm đó, lúc đó mình
có phần nhận thua nên hắn mới tạm thời thỏa hiệp....
Ngay đêm đó hắn lại
đi bệnh viện, Hoắc Tư Minh cũng không đến đón, chỉ để cái đèn pin chỗ để giày,
ý tứ là kêu hắn lúc đi mang theo.
Tuy hai người không
gặp mặt nhưng ban đêm hình như Hoắc Tư Minh có quay về, Đậu Trạch có thể cảm
giác được là vì hắn thấy dấu vết Hoắc Tư Minh quay về, thay đổi quần áo cùng
dép, uống một ly nước, còn ăn trái cây trên bàn... Cùng ở chung một mái hiên mà
sinh hoạt khác nhau, như người dưng nước lã. Cứ như thế đã quá mấy ngày, Đậu
Trạch có phần không chịu nổi, đêm hôm ấy hắn gọi đến bệnh viện vì bận rộn nên
không tới thăm Đậu Ái Quốc, rồi ngồi ở phòng khách chờ Hoắc Tư Minh, cuộn chân
lại, mãi đến tận khuya, mới nghe thấy cửa phòng mở ra, vẫn là hắn có thể đợi
được.
Hoắc Tư Minh thay
đổi giày liền lên lầu, Đậu Trạch gọi hắn, hỏi: "Mấy ngày nay rất bận à?
Ngày nào cũng khuya mới trở về?"
Hoắc tổng qua loa
gật đầu xem như là trả lời, lại nhấc chân tiếp tục lên lầu.
Đậu Trạch đợi cả
nửa ngày mới đợi được, làm sao dễ dàng thả hắn đi, liền nói: "Làm sao cũng
không ở nhà ăn cơm? Mỗi ngày đều ăn bên ngoài?"
"Cùng khách
hàng ăn." Một chữ quý như vàng, Hoắc Tư Minh nới lỏng cà vạt. Hắn nhìn Đậu
Trạch không nói lời nào nữa, liền làm ra tư thế phải đi.
Đậu Trạch chịu
không nổi, cắn răng nói: "Anh rốt cuộc muốn làm loạn đến khi nào?"
"...Này không
phải em muốn như thế sao?" Hoắc Tư Minh kéo cà vạt xuống, đưa bộ mặt không
hề cảm xúc mà nhìn hắn, nói tiếp: "Hai chúng ta không can thiệp chuyện của
nhau, em cũng không cần vì tôi mà sợ quấy nhiễu, như vậy không tốt sao?"
"..." Đậu
Trạch kính trọng hắn, hít thở cũng có chút khó khăn, nói: "Anh nhất định
phải làm như thế à?"
"Đây là em yêu
cầu."
Đậu Trạch mím môi,
nói: "Anh mỗi ngày đi sớm về trễ cực khổ, vì thế đừng dằn vặt, đây là
phòng của anh, cũng không cần vì tôi mà tách ra, ngày ngày làm cho anh có nhà
mà không về được, cũng đừng bắt nhân viên trong công ty tăng ca." Trên
người hắn còn mặc áo ngủ, vốn định hảo ngôn hảo ngữ cùng Hoắc Tư Minh nhận sai,
lúc này lại bị nghẹn đến một câu cũng không nói ra được, cũng bước lên cầu
thang, lướt qua Hoắc Tư Minh, nói: "Anh không cần đi, tôi đi."
Hoắc Tư Minh đứng
dưới hắn mấy bậc thang, mím môi ngẩng đầu nhìn hắn.
Đậu Trạch một bên
đi lên lầu, vừa nói: "Phiền phức như vậy làm cái gì? Tôi vốn định ở trong
nhà này chỉ là khách trọ mà thôi, chẳng lẽ còn phải gọi chủ nhân thương lượng
à?" Hắn bước vào phòng ngủ, đem hành lý ra, chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Hoắc Tư Minh đứng ở
cửa, mím môi, tức giận đến chân cũng sắp run, liền nghe Đậu Trạch một bên thu
dọn quần áo vừa nói: "Hoắc ca, cảm tạ anh khoảng thời gian này chăm sóc
tôi, tôi đều ghi tạc trong lòng."
Y phục của hắn
không bao nhiêu, xếp mấy cái là xong, lại đi ra sân thượng lấy mấy cái quần
lót, một bên thu dọn, một bên cao giọng nói với trên lầu: "Hoắc ca, tôi
xem anh là thân ca, mặc kệ cưỡng gian có mang thai hay không tôi cũng xem anh
là thân ca. Coi như anh cưỡng gian tôi, nhưng mấy năm gọi 'ca' thì vẫn là
'ca'."
Hoắc Tư Minh đi
xuống bậc thang nhìn Đậu Trạch đã đem hành lý sắp xếp gọn gàng, trên mặt kết
một tầng sương, hắn không mở miệng, nghe thấy hắn nói tiếp: "Nếu phải đi,
liền nói ra đi, anh ngày hôm qua hỏi tôi, tôi không muốn sinh con cho
anh..."
Đậu Trạch dừng một
chút, trên mặt lộ ra đau thương, cười: "Không chỉ là anh, tôi sống hơn 20
năm không nghĩ đến chuyện sinh con cho ai, tôi làm sao có khả năng nghĩ đến
mình là một nam nhân cao một mét chín lại có một ngày có con với người đàn ông
khác? Nếu là anh thì anh đồng ý à? Vẫn mang cái bụng lớn đi công ty làm việc,
để các nhân viên to nhỏ đều nhìn, 'Con trai có mang'...." Đậu Trạch nói đến
lúc sau, vành mắt đỏ lên, hắn khịt khịt mũi, lê dép, cúi đầu lau mặt, nước mắt
theo khe hở chảy ra, mang theo giọng mũi nói: "Dùng hài tử đổi tiền, tôi
là đồ vô lại, tôi cả đời này có lỗi với nó, nếu như anh đồng ý, sau này có thể
cho tôi đứng xa xa nhìn nó cũng được..."
Hoắc Tư Minh nghe
hắn nói, cúi đầu, liền ngón tay cũng nhanh run rẩy: "Em đừng nói..."
"Ân tình của
anh tôi vĩnh viễn ghi nhớ, tiền của anh tương lai tôi..." Hắn ngẩng đầu
lên nhìn về phía Hoắc Tư Minh, hỏi: "Anh thật sự muốn thân thể của tôi,
tôi cũng có thể cho anh...Anh có muốn không?" Đậu Trạch đỏ mắt lên nhìn
hắn, nước mắt cương quyết chảy xuống cằm: "Tôi cảm ơn anh, nếu không có
anh, cha tôi cũng không thể làm giải phẫu."
Hắn khóc đến thương
tâm, hắn bị cuộc sống giày vò đến tuyệt đường, kết quả gặp phải Hoắc Tư Minh,
mà bây giờ lại bị Hoắc Tư Minh dồn ép đến đường cùng. Oan ức đầy bụng hôm nay
nói ra, lại chua xót lại bất đắc dĩ... Đứng ở đằng kia, vô tội như con cún bị
vứt bỏ.
Hoắc Tư Minh vừa
đau lòng nhìn hắn, lại đau lòng chính mình, trầm mặc một lúc lâu, chờ thật lâu,
mới hít một hơi thật sâu nói: "Đậu Trạch... Thử tiếp nhận một người đàn
ông, thật sự khó như vậy sao?"
Quả thật thấy khó chịu với nhà b thụ này
Trả lờiXóaBà chị thì cơ hội k nhớ ơn , thấy anh là gay thì khinh 1 mặt thì nịnh nọt , bạn thụ thì đc chiều riết quen , anh nhẫn nhịn cho làm như là đương nhiên , dù biết bạn thẳng khó chấp nhận nhưng đừng lấy cớ đó vừa nhận sủng ái vừa kêu ng ta cách xa , bảo ng ta biến thái 😏😏😏
Thật ra lúc đầu mình edit thì cũng không thích bạn thụ này lắm vì dập anh công quá chời. Mãi đến lúc sau anh công còn bị bản đánh nữa mà. Nhưng may là lúc cuối nhờ có thằng nhóc mà mọi chuyện tốt đẹp
Xóathật ra mình lại không ghét bạn thụ, có thể là nhiều lúc không thích hành động của bạn ấy nhưng mà chung quy nếu từ một người trực nam tự nhiên bị cưỡng gian và mang thai con của người đàn ông khác, dù đó có là ai cũng không dễ chịu, đặc biệt là con chuyện tương lai sau này nữa, nhìn một mặt khác thì bạn thụ cũng rất quan tâm anh công mà, có điều vẫn lấn cấn chuyện anh công là nam thôi ấy. Mình thấy chuyện có phần khá là thực tế nên mình thích sự thực tế này. Cám ơn chủ nhà đã dịch một bộ hay như thế này nha <3 Moaaz
XóaĐồng ý với bạn [nguyen phuonghoai] coi thật sự tức, Đậu Trạch lúc này lúc khác, vừa cho người ta cảm giác quan tâm là đó sau lại phủi nhận tất cả, tựa như mèo vờn chuột, giết không giết lại khiến người ta đau đớn mãi.
XóaTeam sủng thụ nhưng mà thấy anh công đúng là nên chiến tranh lạnh như vầy. Nhiều khi thấy thụ cũng quá đáng với anh lắm.
Trả lờiXóaAnh công chiến tranh lạnh chứ cũng sợ lắm chứ! Lỡ bạn thụ mà làm tới luôn rồi không biết ảnh sao nữa. Haha
Xóathụ đang có thai nên suy nghĩ tiêu cực lắm mấy người có thai khó chiều vớichay kiếm chuyện vô cớ còn nổi nóng lung tung sinh xong là hết à.
Trả lờiXóaĐúng rồi bạn. Sau này bạn thụ sẽ hiểu chuyện và ôn nhu lại hơn
XóaĐọc mà tức bạn thụ quá trời, tức phát khóc lên được ấy, nhưng dù sao thì bạn ấy cũng đang mang thai nên thương bạn ý, không nỡ trách bạn ý ( ;∀;)
Trả lờiXóaTui cảm thấy thương thụ hơn, có thk con trai 1m9 nào đg thik phụ nữ nhưng bỗng nhiên 1 ngày trong lúc say rượu làm loạn vs anh em của mình, sau đó 1 tg lại hay tin mik mang thai, xong r gia đình ập tới cả đống rắc rối như đg muốn giết chết cuộc đời e như z chứ, công việc lại cx chỉ vừa ổn định, bn gái cx vừa có, xinh đẹp dịu dàng lại còn hiểu chuyện, t tưởng e phải khóc lúc sụp đổ vì chuyện của cha mik r đó chứ, lúc đó e lại chẳng còn j ngoài nhóc con trong bụng, đường cùng e phải lấy nó ra để mở đường, cùng lúc mang đứa nhỏ tất cảm xúc e sẽ ko tốt, nhưng có công bên cạnh e cx thoải mái phần nào nhưng vì e chx thể chấp nhận đc mối quan hệ và câu chuyện khó tin mik đg gặp phải, với lại bản tính của e vừa năng động nhiệt tình, cx có cho mik 1 cái tôi, áp lực tới nỗi t ngoài màn hình cx cảm nhận đc. Công quân quá khứ chắc có lẽ cx ko tốt lắm, tâm lý cx khá chiếm hữu, dù đợt chiến tranh lạnh này hơi tàn nhẫn vs người đg nhạy cảm như e nhưng vậy cx tốt, đẩy nhanh quá trình 2 đứa bên nhau, r song phương chữa lành
Trả lờiXóaP/s tui cx là 1 người dễ bị lây nhiễm cảm xúc của người khác, dù cho đó chỉ là 1 nv trong 1 câu chuyện ko có t, nên chỉ mong mn đọc đừng trách 2 đứa quá