Đôi mắt Đậu Trạch
vẫn còn đỏ, hắn nghe thấy từng câu từng chữ của Hoắc Tư Minh hỏi: "Tôi hôn
em, em chỉ cảm thấy khuất nhục à? Tôi ôm em, ngoại trừ lo lắng bị người khác
phát hiện, trong lòng em lẽ nào không có chút rung động nào à?" Hắn dừng
một chút, mới tiếp tục, từ trong miệng nghiến răng bỏ ra câu nói sau cùng:
"Thật sự... vô tâm như vậy à?"
Đậu Trạch cúi thấp
đầu, không nói gì, trên mặt chảy nước mắt, trên tay mang theo túi hành lý.
Hoắc Tư Minh đi lên
trước mang túi hành lý nén qua một bên, hai tay đỡ bờ vai của hắn, hỏi:
"Buồn nôn à?" Đậu Trạch không nói.
Hắn lại từ từ nắm
chặt vai hắn, lôi hắn vào trong ngực mình, trái tim nhảy lên, cúi xuống lỗ tai
của hắn hỏi: "Đậu Trạch, em nghe một chút nhịp tim của chính mình, có phải
cảm thấy buồn nôn hay không?"
Đậu Trạch ngẩng đầu
nhìn hắn, đôi mắt mông lung, nước mắt lớn nhỏ rơi xuống, trái tim nhảy lên ầm
ầm, hắn nhìn trong đôi mắt của Hoắc Tư Minh phản chiếu chính mình, người kia vô
cùng nhỏ bé nhưng bên trong luôn thủy chung. Hoắc Tư Minh cúi đầu đôi môi kề
sát môi hắn, đầu lưỡi mềm mại đưa vào miệng, chậm rãi nút bờ môi ấy, khẽ chạm
từng cái răng, hôn đến nước miếng chảy ra, cùng đầu lưỡi của hắn khiêu khích,
mùi vị ấy so với kẹo còn mềm mại hơn. Hoắc Tư Minh ôm hắn, bàn tay nắm sau gáy
của hắn, không cho chối từ.
Hắn có chút thiếu
dưỡng khí, như có luồng điện yếu ớt chạy thẳng lên đỉnh đầu, tê tê, vừa cứng
rắn lại mềm mại. Cái cảm giác này với khi cùng nữ nhân tiếp xúc hoàn toàn khác
nhau, không có cô gái nào cho hắn loại cảm giác mãnh liệt như thế, lòng bàn tay
của hắn trụ vững trên người Hoắc Tư Minh, không biết là nên tiến hay nên lùi,
hắn mất đi năng lực suy nghĩ, tình cảm của Hoắc Tư Minh dệt cho hắn một tấm
thảm, đem hắn vây hãm vào trong đó, hắn hoang mang...
Chóp mũi hai người
giằng co, Đậu Trạch ngửa về đằng sau nhắm hai mắt thở dốc, Hoắc Tư Minh mới
buông tha hắn, trên môi đều là nước miếng của hắn, còn muốn hỏi: "Buồn nôn
à? Nước miếng của tôi làm em muốn nhổ à?"
Hai tay Đậu Trạch
vẫn đỡ trên người hắn, Đậu Trạch cảm nhận được từng bắp thịt co dãn trên người
Hoắc Tư Minh, loại cảm giác đó rõ ràng không phải chán ghét, mà đó chính là cảm
giác an toàn. Hoắc Tư Minh ôm lấy eo hắn, lòng bàn tay đặt trên lưng hắn,
truyền đến bên người hắn chút ấm áp. Lại hỏi: "Ghét bỏ à?"
Đậu Trạch không trả
lời, cúi thấp đầu, lùi về phía sau một bước, mặt vẫn đỏ, trên mặt nước mắt đã
bị kích hôn đến lấm lem.
Hoắc Tư Minh cười
khổ mà nói: "Quả nhiên vẫn rất chán ghét à?"
Đậu Trạch ngẩng
đầu, bị hôn đến môi đỏ có hơi sưng lên, nhìn hắn, khẽ lắc đầu, hiện tại hắn
không còn suy nghĩ bình thường được nữa.
Hoắc Tư Minh nhìn
hắn lắc đầu, nói: "Vậy có phải khi em và tôi hôn nhau, em cảm thấy vui
vẻ?"
Vui vẻ à? Hắn không
biết, hắn lắc đầu nói: "Anh đừng nên hỏi tôi...." Hắn ngã xuống sô
pha, có phần mê man, bắt đầu từ chuyện cãi vã nhưng tại vì sao lại biến thành
chuyện kích hôn thế này? "Tôi mệt rồi" Hắn lại nghĩ tới cái gì, hỏi:
"Anh ăn cơm tối chưa?"
Hoắc Tư Minh lắc
đầu một cái.
Hắn nói: "Tôi
đi hâm cơm cho nóng." Dứt lời hắn đỡ sô pha đứng dậy, bị Hoắc Tư Minh hôn
đến cả hai chân cũng mềm nhũn, cảm giác lạ lẫm lần này trải qua có phần đứng
cũng không vững.
Hoắc Tư Minh cùng
đến phòng ăn, một bên nhìn hắn, một bên hỏi: "Em còn muốn đi à?"
Đậu Trạch không lên
tiếng, nhắm mắt, chuyên tâm khuấy nước trong nồi.
Hoắc Tư Minh còn
nói: "Thử tiếp thu tôi có được hay không? Chúng ta lần đầu thật sự không
hoàn hảo, nhưng đừng vì lần đó mà gạt đi tất cả, đừng nóng vội phán xét, có
được hay không?"
Đậu Trạch nói:
"Tạm thời đừng nói chuyện đó."
Hoắc Tư Minh vẫn
luôn là người ấm áp hào hoa phong nhã, lúc này lại có phần gấp gáp tiến đến bên
người Đậu Trạch nói: "Được, không nói nữa. Nếu như em không thích, chúng
ta không làm những chuyện đó, chỉ là cùng sống một chỗ với nhau cũng được. Hoặc
là, nếu như em cần nhu cầu dục vọng, thậm chí anh cũng có thể hóa thành nữ
nhân..."
Đậu Trạch nhếch
miệng quay đầu lại nhìn hắn, mím môi: "Anh đừng nói chuyện kì quái như
thế."
Mì đã luộc xong,
Đậu Trạch lấy chiếc đũa quấy đều mì, dùng soup của người giúp việc đã làm sẵn
dội vào tô mì, xịt hai giọt dầu vừng cùng hành thái, nói: "Xong rồi."
Hắn đem bát bưng đến bên bàn ăn, liền nghe Hoắc Tư Minh phía sau nói: "Nếu
em sợ người nhà phát hiện, anh có thể cùng em giấu đến suốt đời, nếu như anh
chết đi, tài sản của anh sẽ để lại cho em cùng con..."
"Ăn đi."
Đậu Trạch nhìn ra Hoắc Tư Minh ngày hôm nay tâm tình không ổn định, hai người
bọn họ tâm tình đều không ổn định.
Bát mì mịt mờ từng
làn nhiệt khí bốc lên, ngửi rất thơm. Đậu Trạch ngồi đối diện với Hoắc Tư Minh,
nhìn hắn ăn. Khóe mắt của hắn còn đỏ ửng vì vừa bị kích hôn, có vẻ rất nhu hòa.
Hoắc Tư Minh ăn một miếng mì, ngẩng đầu nhìn hắn, lại truy hỏi: "Thật sự
không được sao? Nữ nhân có thể cho em được thì tôi cũng có thể cho em."
Hắn thậm chí ngay cả mặt mũi của vị Hoắc tổng cũng không màng tới, chỉ cần một
câu nói của Đậu Trạch.
"Tôi không
biết..." Hắn chống đầu, có phần khốn đốn: "Bây giờ đã nửa đêm, đầu óc
tôi không còn hoạt động, không thể suy nghĩ."
Hoắc Tư Minh liền
không tiếp tục nói nữa, Đậu Trạch vì hắn xịt một chút vị tương vào bát, nói:
"Này sẽ ăn ngon hơn."
Hoắc Tư Minh gấp
ăn, nói: "Em đi ngủ đi."
"Anh sáng sớm
ngày mai có còn không chào mà đi à?" Đậu Trạch chống mi mắt lên hỏi hắn.
Trong miệng hắn
ngậm mấy cọng mì, đưa nó hút vào miệng, mới khe khẽ lắc đầu, lại khuyên nhủ:
"Đậu Trạch, tôi cảm thấy em có thể cho tôi một cơ hội, cũng là cho mình
một cơ hội."
Đậu Trạch không để
ý tới hắn, đưa tay lên huyệt thái dương xoay xoay.
Chờ hắn ăn mì xong,
húp hết nước soup, Đậu Trạch mới mang bát vào trong, lên lầu, tiện thể xách
hành lý của mình theo. Đi tới phòng ngủ, Hoắc Tư Minh đi vào theo, Đậu Trạch
quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Làm sao?"
"Tôi giúp em
mang áo sơ mi treo lên, không để trong va li qua đêm sẽ bị nhăn." Vừa trải
qua một trận, Hoắc Tư Minh bỗng trở nên hơi thuận theo, hay là bởi vì cảm xúc
mãnh liệt vừa mới hôn kia, làm hắn được tạm thời thỏa mãn.
Đậu Trạch híp mắt
lắc lắc đầu, nói: "Anh đi tắm rửa đi, tôi tự làm." Lại nghĩ tới cái
gì, nói: "Cái kia....Lần trước tôi đem quần lót của anh phơi ở ban công bị
rơi xuống... ạch...không giặt mà phơi lên lại...."
"....Cái
nào?" Hoắc Tư Minh nhíu nhíu mày, còn nói: "Nếu quần lót rớt thì nên
giặt lại."
"... Không
nhìn rõ là lam hay là đen, mà quần lót của anh...mấy cái kia nhiều màu sắc
quá." Ánh mắt Đậu Trạch có phần dao động, hắn có chút hối hận khi nhắc về
đề tài này.
Hoắc Tư Minh liếc
mắt nhìn hắn, hỏi: "Em nên giúp tôi giặt lại quần lót?"
Đậu Trạch:
"..."
"Làm bạn trai
tôi hay giúp tôi giặt quần lót, em chọn một." Hoắc Tư Minh dựa cửa nhìn
hắn nói.
Đậu Trạch làm bộ
không nghe, mở túi hành lý, đem áo sơ mi treo vào trong ngăn kéo. Hoắc Tư Minh
còn nói: "Trong thư phòng giường sô pha rất ngắn, nếu như em để cho tôi về
phòng ngủ, tôi có thể cho phép em không cần phải giặt quần lót."
Đậu Trạch một bên
treo đồ, nói: "Vậy hai chúng ta đổi, anh đến phòng ngủ, tôi đi ngủ thư
phòng."
"..."
Hoắc Tư Minh nói: "...Vậy thôi tôi sẽ giặt quần lót."
Đậu Trạch không
nhịn được cong khóe môi cười, Hoắc Tư Minh liền đến ôm hôn hắn một cái. Đậu
Trạch quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: "Anh không phải nói có thể không làm
những chuyện này à?"
"Nếu như làm
bạn trai tôi, có thể theo ý em...tùy ý em muốn." Trong con ngươi thâm thúy
của Hoắc Tư Minh mang theo ý cười, một lát sau, hắn nghiêm túc nói: "Đậu
Trạch, đừng trói buộc chính mình, cho chúng ta một cơ hội..."
Đậu Trạch thoáng
thở dài, bóng đêm quá ôn nhu, để tâm hắn cũng mềm mại, vừa hôn môi không phải
là hoàn hảo, lần đầu của hắn hơi chần chừ một chút, trong miệng đã phun ra một
chuỗi hối hận: "...Anh để tôi suy nghĩ một chút."
Hoắc Tư Minh liền
nở nụ cười, thoáng làm nổi lên khóe môi nhìn hắn nói: "Ngủ ngon"
Hắn chậm rãi trở
mình ôm gối, để cái bụng hơi nhô lên sát bên nệm, trong phòng này rõ ràng vẫn
còn mùi vị của Hoắc Tư Minh, trên gối càng rõ ràng hơn, lượn lờ ở chóp mũi,
chán ghét à? Không chán ghét, hắn đã ngủ ở đây lâu như vậy, thậm chí ngửi được
mùi thơm này còn giúp hắn có cảm giác an toàn.
Đậu Trạch khẽ lắc
đầu, nhắm mắt lại, không muốn không muốn....Ngủ
Ngày thứ hai tỉnh
lại, Hoắc Tư Minh quả nhiên vẫn còn ở nhà, chính mình vẫn còn mặc áo ngủ chất
liệu mỏng đang ở dưới lầu làm cơm, thấy hắn bước xuống, nói: "Trời có chút
lạnh, ngày hôm nay lúc đi nhớ mang theo áo khoác."
Đậu Trạch trên mặt
còn dấu gối, mang theo âm thanh khàn khàn nói: "Áo khoác dày vẫn còn ở ký
túc xá, chờ cuối tuần trở lại lấy."
"Vậy em mặc
tạm áo tôi đi." Hoắc Tư Minh mang cái bánh bao tới trước mặt hắn, lại đổ chút
dấm chua cùng ớt cay để chấm, lại hỏi: "Tới trung thu, muốn ở cùng với
người nhà không?"
Đậu Trạch kéo cái
ghế ngồi xuống, gắp một cái bánh bao nhỏ bỏ vào trong miệng, nói: "Buổi
tối ở lại ăn cùng với người nhà, có điều cũng không long trọng lắm, cha tôi
không thể ăn bánh trung thu, cũng là ngồi với nhau ngắm trăng thôi."
Hoắc Tư Minh gật
đầu, nói: "Buổi trưa đó có thời gian không?"
Đậu Trạch mới phản
ứng được, bỗng nhiên hỏi: "...Anh muốn tôi cùng về nhà anh à?"
Hoắc Tư Minh gật
gù: "Buổi trưa có thể cùng ăn một bữa cơm không? Cũng không phải long
trọng gì, buổi chiều có thể tiếp tục về đi làm."
Đậu Trạch cầm chiếc
đũa dừng lại, hắn hơi lo lắng, cũng có chút sợ sệt, hỏi: "Cha anh biết sự
tồn tại của tôi à? Là anh nói?"
"Hẳn là
biết?" Hắn trầm tư một lúc, còn nói: "Bọn họ vẫn cho là anh lãnh cảm,
hoặc là song tính, nguyên do cũng không cần nói."
"..." Đậu
Trạch đem bánh bao nhét vào miệng, liền nước chấm cũng quên chấm. "Cha anh
sẽ mang tôi đánh văng ra ngoài à?"
Hoắc Tư Minh nói:
"Em yên tâm, ông ấy không dám đâu."
Trước khi rời nhà,
Đậu Trạch đi theo Hoắc Tư Minh vào tủ đồ lấy một cái áo khoác đen, mặc vào cảm
giác rất ấm áp, hắn lại sợ đồng nghiệp nhìn ra. Hoắc Tư Minh liếc mắt nhìn, tán
thưởng nói: "Nhìn rất đẹp."
"..." Đậu
Trạch có phần không dễ chịu, kéo kéo vạt áo.
Hoắc Tư Minh cười
cười, hai người cùng nhau đến hầm để xe, rốt cuộc cũng chấm dứt một tuần cãi
vả. Hai người nửa đêm giải hòa, Hoắc Tư Minh lại quên thông báo cho Bạch Nhược
An, làm hắn phải lái xe đến trước sân, vừa vặn chạm mặt Bạch Nhược An đứng đó
ăn cái bánh bao, cầm một ly sữa đậu nành, vừa ăn vừa nhìn về trước, phỏng chừng
đang đợi Đậu Trạch đi ra.
Đậu Trạch nhìn thấy
hắn, nghiêng người mở cửa xe gọi hắn: "Bạch tiên sinh!"
Bạch Nhược An cũng
nhìn thấy Hoắc Tư Minh trên xe, nuốt vào miếng bánh bao nói: "Hai người
giải hòa rồi sao? Sao không nói với tôi một tiếng chứ? Hại tôi một chuyến tay
không."
Đậu Trạch có chút
ngượng ngùng, không lên tiếng, Hoắc Tư Minh lại nói: "Tháng này cho cậu
lãnh thêm tiền thưởng."
Lúc này Bạch Nhược
An mới cao hứng, nói: "Hai người đi trước, tôi đi sau."
Chờ xe lái ra ngoài
đường lớn, Bạch Nhược An còn chưa lên xe, Đậu Trạch không nhịn được hỏi:
"Bạch tiên sinh cùng anh là thân nhau từ lâu rồi à?"
Hoắc Tư Minh mím
môi cười cười, từ trong hộp chứa đồ trên xe lấy ra cả đống kẹo cho hắn, nói:
"Ghen sao?"
"...."
Đậu Trạch không để ý tới hắn.
Hoắc Tư Minh tiếp
tục nói: "Phía trước có đèn đỏ, còn có thể ngậm một viên kẹo."
Mấy câu hỏi bạn nên rút gọn chữ “Àh” lại sẽ dễ đọc hơn ý. Bộ này tình tiết nhẹ nhàng rất hay. Thanks bạn đã edit nha����
Trả lờiXóa