Điều này hiển nhiên
là một câu nói đùa, Đậu Trạch liếc hắn một chút, nói: "Tôi không ăn kẹo,
anh chớ làm loạn."
Trong lòng bàn tay
Đậu Trạch cầm một viên kẹo, bỏ vào trong túi, hắn lại nhìn cái bụng của mình,
nói: "Càng ngày càng lớn, cảm giác bụng như sắp nổ tung."
Hoắc Tư Minh quay
đầu nhìn hắn một cái, an ủi: "Mặc quần áo vào thì không rõ lắm."
"Đồng nghiệp
đã hỏi ba lần rồi, hỏi tôi có phải ở nhà ăn tốt không." Hắn thở dài, còn
nói: "Trung thu thật muốn đi nhà anh à?"
Hoắc Tư Minh nhìn
ra hắn quẫn bách, trái lại gật đầu cười: "Ừ."
"..."
Hiển nhiên Đậu Trạch có phần hối hận, hắn xoa xoa mặt, đem cánh tay chống đỡ
trên cửa sổ xe, suy nghĩ.
"Nếu như làm người
yêu của tôi, thì có thể không đi."
Đậu Trạch không để
ý tới hắn, gần mười phút đi đường liền đến, hắn xuống xe lại căn dặn Hoắc Tư
Minh: "Anh buổi trưa nhớ ăn cơm đúng giờ."
Hoắc Tư Minh miệng
cười ôn nhu gật gật đầu.
Đi vào công ty lại
đụng phải Trương Di, nàng đang uống một ly nước màu hồng nhạt, Đậu Trạch nhìn
thấy, hỏi nàng: " Chị uống cái gì thế? Màu hồng phấn nhìn rất đẹp."
"Thực phẩm
chức năng giảm béo." Trương Di cong khóe miệng, lại nhìn trên người hắn
đánh giá một chút, nói: "Ôi? Áo khoác rất đẹp, mua ở đâu thế, tôi đi mua
cho Lưu Dương một cái."
"...Trên
TaoBao." Đậu Trạch nhất thời không biết nói gì, nói tránh đi: "Chị
cùng Lưu Dương hòa hảo rồi?"
Taobao (theo tiếng Trung Quốc
có nghĩa là “để tìm kiếm kho báu”) là một trong những hệ thống
website bán hàng dạng thương mại điện tử hàng đầu tại Trung Quốc và hoạt động
với mô hình tương tự eBay và Amazon.
Trương Di lộ ra vẻ
mặt ngượng ngùng, nói: "Còn không phải như vậy sao, cãi nhau cũng không
quá ba ngày." Còn nói: "Tôi nghe nói, cậu khoảng thời gian này đều
không trở về ký túc xá? Ăn mặc càng ngày càng sang trọng, mấy ngày trước còn có
xe Bentley, lại đổi thành BMW..."
Đậu Trạch bị nàng
hỏi đến đau đầu, so sánh với lúc ở cùng với Hoắc Tư Minh thì hắn tốt hơn nhiều,
hắn trầm mặc ít lời, lúc nào cần thì hắn đều có mặt. Đậu Trạch vung tay, nói:
"Chờ tôi quay lại sẽ trả lời chị." Đậu Trạch không chờ Trương Di nói,
liền hai ba bước bò lên lầu.
Trên lầu Lưu Dương
cũng mặt mày hớn hở, người gặp việc vui tinh thần cũng thoải mái, chính là đang
ngồi ở bàn làm việc vừa hát vừa ăn điểm tâm. Thấy hắn lại đây, cười nói:
"Ôi, cậu càng ngày càng phúc hậu nha."
Đậu Trạch không
tiếp lời, hỏi: "Anh cùng Trương Di giải hòa?"
"Đúng vậy, cầu
hôn rồi." Lưu Dương cười đến nếp nhăn cũng hiện lên: "Nàng đáp ứng
rồi, mùa xuân sang năm liền kết hôn, tổ chức ở nhà, đến lúc đó cậu cũng
đến."
"Ừ." Đậu
Trạch cười gật gù, lại cười trêu nói: "Tôi ngày mai về ký túc xá lấy hai
cái áo khoác, anh cùng lão bà có thể khắc chế chút hay không."
"Được
rồi." Lưu Dương nở nụ cười, còn nói hắn: "Cậu ngày nào cũng đi xe
sang trọng, còn quan tâm mấy cái áo kia sao? Lấy cái gì? Mua mới là được, áo
cậu đang mặc nhìn rất đẹp, nhìn trông rất quý phái."
"Đây là quần
áo quý phái à? Đó là do khí chất của tôi đấy." Đậu Trạch với hắn nói rồi
cười, liền không tiếp chuyện nữa, quay về chỗ làm việc. Mấy ngày nay không có
khách mới, trong phòng làm việc lòng người bàng hoàng, chủ nhiệm thì không ngồi
yên, một ngày chạy tới chạy lui.
Đậu Trạch xem một
chút giấy tờ, sắp tới buổi trưa, Hoắc Tư Minh nhắn tin, hỏi hắn: "Ăn kẹo
không?"
Đúng là có bệnh.
Đậu Trạch không để ý đến hắn, nhưng khắc chế không được, cuống họng có chút
căng thẳng, lại nghĩ tới chuyện tối hôm qua đầu lưỡi Hoắc Tư Minh cuống vào
trong miệng mình lại dấy lên cảm giác. Mãi cho đến buổi chiều cũng không có tin
nhắn nào nữa, Hoắc Tư Minh trực tiếp gọi điện đến, nói: "Một lúc tan ca
trực tiếp tới công ty tìm tôi, bên này có chút bận, không đi được."
Đậu Trạch nói:
"Anh bận bịu, tôi tự trở về là được."
"Vậy tôi gọi
tiểu Bạch đến đón em." Hoắc Tư Minh há mồm liền muốn gọi Bạch Nhược An.
Đậu Trạch bận bịu
nói: "Đừng đừng đến, thôi khỏi, tôi một lúc đi qua, đến nơi sẽ gọi cho anh
à?"
"Không cần, em
trực tiếp vào là được."
Cúp điện thoại, lại
ngồi một lúc, trong phòng làm việc mọi người đều bắt đầu rục rịch chuẩn bị về,
mấy vị chuẩn bị xin nghỉ việc cũng đã đeo ba lô lên lưng rồi, còn Lưu Dương
cũng đang thu dọn đồ đạc, quay đầu lại nhìn hắn: "Còn chưa về?"
Đậu Trạch một bên
vừa đánh chữ, một bên nói: "Đợi chút mới về." Lại hỏi hắn: "Đi
hẹn hò với Trương Di?"
"Không thừa
dịp này củng cố tỉnh cảm sao?" Lưu Dương lại cười cười, rồi đi.
Chờ trong văn phòng
mọi người đi gần hết, Đậu Trạch mới chậm rãi thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, tìm
thấy trong túi có viên kẹo, suy nghĩ một chút lại xé giấy gói kẹo bỏ vào trong
miệng, vị chua ngọt lập tức lan đầy khoang miệng.
Trên đường phố
trung tâm mua bán sạch sẽ, đi ngang qua tiệm cà phê lại truyền đến mùi cà phê
thơm phức, hắn dừng lại một chút, chợt thấy bên trong có bóng người quen thuộc,
gương mặt thanh tú nhưng nhạt nhẽo lọt vào mắt hắn, đó là Khâu Hiểu Lâm. Đối
diện nàng chính là một nam nhân ăn mặc âu phục giày da, hai người cười đùa vui
vẻ, trên mặt Khâu Hiểu Lâm lộ ra chút e lệ, Đậu Trạch đoán, nàng đại khái đang
hẹn hò. Đi trên đường cũng có thể gặp phải bạn gái trước đây đang hẹn hò,
chuyện này thật đúng là...
Bước chân của hắn
dừng lại một chút, tiếp theo đi về phía trước, Khâu Hiểu Lâm dường như đã thấy
hắn, từ bên trong vẫy tay, thấy hắn đã bước đi, trực tiếp đuổi theo. Gương mặt
nàng ức đến đỏ lên, kéo ống tay áo Đậu Trạch lại, nói: "Đậu Trạch...Em vừa
gọi anh, anh lại chạy đi là thế nào?"
"Anh...Anh
không nghe thấy." Đậu Trạch nói láo, con mắt của hắn theo cửa kính của
tiệm cà phê liếc nhìn bên trong cả buổi, vị nam nhân kia cũng xoay đầu lại nhìn
hắn, vẻ mặt bình thường, nhưng xem ra chín chắn thận trọng, khiến người đối
diện cảm thấy đáng tin cậy. Đậu Trạch hỏi: "Bạn em?"
Lần này đến phiên
Khâu Hiểu Lâm nói quanh co, nàng nói: "A...Đúng vậy."
Đậu Trạch cười nói:
"Xem ra người tốt."
Khâu Hiểu Lâm hỏi:
"Anh...Anh hiện tại có bạn gái chưa?"
"..." Đậu
Trạch đầu óc căng thẳng, hơi suy nghĩ chút, nói: "Có"
"...Như vậy
à" Khâu Hiểu Lâm cúi thấp đầu xuống, liền trên vai cũng có chút sụp đổ,
làm Đậu Trạch rất muốn vỗ vỗ nàng, cho nàng chút sức mạnh.
"Mau vào đi, bạn
em đang đợi kìa." Đậu Trạch nói chỉ chỉ bên trong tiệm cà phê.
Khâu Hiểu Lâm trên
mặt đã không che giấu nổi thất vọng, khóe miệng nàng buông một nụ cười, nói:
"Được rồi, vậy em đi vào, chúc anh hạnh phúc."
"Em cũng
vậy." Đậu Trạch nói xong, lại nghĩ tới chuyện mượn 3 vạn khối, nói:
"Tiền...Chờ qua một thời gian ngắn nữa, anh sẽ gửi vào thẻ của em."
"Đừng ngại,
anh cứ việc dùng, không vội đâu." Nàng liên tục xua tay, xoay người trở
vào tiệm, lại ngồi vị trí kia, một lần nữa ngồi nói chuyện với nam nhân trước
mặt.
Đậu Trạch đứng đó
một lúc, trong miệng viên kẹo cũng đã tan hết. Hắn thở dài, xoay người chuyển
gót chân, hướng về công ty Vạn Cơ đi tới, chắc là do Hoắc tổng dặn dò mà hắn
mới vừa vào phòng tiếp tân liền có một tiểu cô nương bước ra, cười rất ôn nhu,
hơi khom người chào hắn nói: "Đậu tiên sinh có phải không ạ? Tôi mời anh
lên lầu."
Đậu Trạch có phần
được sủng ái, hắn không sao quen được loại đãi ngộ như vậy, đặc biệt là ở công
ty lớn đông người như thế, hắn nhanh gật gật đầu, nói: "Vậy cảm ơn
cô."
"Không cần cảm
ơn, Hoắc tổng đã phân phó cho chúng tôi."
Đậu Trạch gật gật
đầu, theo nàng bước vào thang máy, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy tiểu cô nương
đang nhìn qua mặt kính trong thang máy nhìn hắn đánh giá, bị hắn phát hiện lại
nhanh dời tầm mắt. Đậu Trạch nghĩ thầm, như vậy mà nói yêu âm thầm suốt đời,
lời gạt quỷ à?
Hắn không vạch
trần, theo nàng bước ra thang máy, đi qua phòng họp trong suốt, Hoắc Tư Minh
ngồi nghiêm chỉnh ở bên trong nghe báo cáo, Bạch Nhược An thì một mặt cà lơ
phất phơ, không tập trung nghe báo cáo, liền thấy Đậu Trạch, vỗ vỗ vai Hoắc Tư
Minh nhắc nhở hắn, Đậu Trạch thậm chí còn nhìn thấy hắn nhỏ giọng nói khẩu hình
miệng -'Bà chủ đến rồi.'
Đậu
Trạch:"..."
Hoắc Tư Minh ngẩng
đầu nhìn ra, cười cười với hắn, hắn liền nhìn thấy cả đám nhân viên cùng lãnh
đạo một mặt kinh ngạc, sau đó dồn dập hướng về hắn hành lễ, hắn mau cúi đầu
chào lại, đối với tiểu cô nương nói: "Tôi có thể tự đi được rồi, cô đi
đi."
Cô nương kia liền
gật đầu, đứng đó nhìn hắn.
"..." Đậu
Trạch bước nhanh qua phòng họp, đi tới phòng làm việc của Hoắc Tư Minh, nữ thư
kí của Hoắc Tư Minh đang ngồi ngoài bàn làm việc nơi đó, thấy hắn bước lại,
đứng lên chào hỏi nói: "Chào ngài Đậu tiên sinh."
Đậu Trạch nghe
được, nàng chính là lần trước tiếp điện thoại của Hoắc Tư Minh, liền gật đầu,
hỏi: "Tôi có thể vào không?"
"Đương nhiên
là có thể, ngài có thể đi vào trước chờ một lát, hội nghị sắp kết thúc, tôi đi
chuẩn bị hoa quả." Nữ thư ký kính cẩn mỉm cười nói.
Đậu Trạch lại nghĩ
tới lúc đó nàng từ chối gọi thoại cho gặp Hoắc Tư Minh, ngữ khí lại nói: 'Cậu
là vị nào?'
Xí...
Hắn đẩy cửa bước
vào văn phòng Hoắc tổng, nơi đó trang hoàng không có thay đổi gì, chỉ có màu
sắc tà dương giữa mùa hạ mang đến chút se lạnh, cũng có khả năng bởi vì hôm nay
trời không nắng. Hắn ngồi vào ghế sa lông, mở máy tính kết nối với mạng lưới
trong công ty, bắt đầu kiểm tra tin tức tuyển dụng.
Một lát sau, nữ thư
ký bưng một bát trà, điểm tâm còn có hoa quả bước vào, từng cái đặt xuống trước
mặt hắn, nói: "Hoắc tổng nói để ngài đợi chờ một lát, nơi này có đĩa phim,
ngài muốn xem phim không?"
"...Không cần,
cô bận bịu thì đi đi, tôi ngồi đợi là được."
Nữ thư ký mỉm cười
gật đầu lùi ra, Đậu Trạch xem một chút tư liệu tuyển dụng, lại nghĩ xem có nên
gửi CV không, Hoắc Tư Minh liền đi vào. Hắn hoài nghi Hoắc Tư Minh gọi hắn lại
đây chỉ vì để cho hắn xem Hoắc Tư Minh biểu diễn...
Hoắc Tư Minh nhìn
thấy hắn coi máy tính, một bên tháo cà vạt, một bên ngồi vào tay vịn sô pha,
cúi người xuống, tay trái chống đỡ phía sau sô pha, hầu như đem hắn ôm vào
trong ngực, hỏi: "Đang xem cái gì?"
Đậu Trạch mau đóng
website, nói: "Không có gì."
Hoắc Tư Minh không
chút lưu tình chọc thủng hắn, hỏi: 'Là xem tuyển dụng à? Muốn đổi nghề? Vẫn là
em với công ty xảy ra chuyện gì sao?"
Đậu Trạch thoáng
hướng về bên cạnh hơi đi chuyển cái mông, nói: "Chỉ là tùy tiện nhìn
thôi."
"Vậy thì là
muốn đổi nghề." Hắn chỉ gò má của chính mình, nói: "Hôn tôi đi, tôi
liền cho em một chủ ý tốt."
"..." Đậu
Trạch không để ý tới hắn, cảm thấy hắn nói hơi nhiều.
Hoắc Tư Minh thấy
hắn không nói lời nào, nên không dám trêu đùa mà là hỏi: "Làm sao không
vui?" Hắn dừng một chút, thấy ánh mắt Đậu Trạch chuyển tới mặt hắn, mới
nói tiếp: "Từ chức thì sao?"
"..." Đậu
Trạch mím miệng, quyết định không phản ứng lại hắn, cúi đầu thu hồi văn kiện
của chính mình, lại lấy một miếng táo bỏ vào trong miệng, nói: "Hội nghị
kết thúc rồi à?"
Hoắc Tư Minh gật
gù, liền đề tài vừa rồi, nói: "Mặc dù là cuối năm phải sinh mổ, từ đây tới
đó còn một khoảng thời gian, không từ chức, cái bụng em cũng là vấn đề
lớn."
Đậu Trạch nói:
"Thật là nếu như bỏ công việc này, sau này không dễ tìm được công việc
khác, hơn nữa mấy tháng liên tục không có tiền, làm tôi có cảm giác không an
toàn."
"Em có thể đem
cảm giác an toàn ký thác ở chỗ tôi." Hoắc Tư Minh giúp hắn cầm lấy ba lô,
vừa ra ngoài vừa nói.
Đậu Trạch rõ ràng
rất căm ghét cách làm như thế, hắn nhíu mày nói: "Không được nói những lời
như vậy nữa."
Hoắc Tư Minh liền
chuyển hướng đề tài, hỏi: "Có đói bụng hay không?"
Đậu Trạch lắc đầu
một cái, lại hỏi: "Anh đói bụng à? Buổi trưa có ăn cơm đúng giờ
không?"
Hoắc Tư Minh cũng
lắc đầu một cái, nói: "Có, ăn giống em." Tay hắn làm bộ lơ đãng khoát
bên hông Đậu Trạch....
0 nhận xét:
Đăng nhận xét