Điện thoại rất nhanh bị tiếp
lên.
"A, anh hai. " Âm
thanh Vương Văn Bân truyền từ điện thoại đến.
"Tiểu Bân! Tiểu Bân con ở
đâu a?" Chu Xuân Kiều đoạt lấy điện thoại di động.
"Mẹ con ở trường học a. Làm
sao?" Vương Văn Bân nghe ra ngữ khí hoang mang của Chu Xuân Kiều.
"Tiểu Bân, con không nên gạt
mẹ, con hãy thành thật nói cho mẹ con vẫn là ở nơi nào. . ." Chu Xuân Kiều
khóc lên. "Nhà người ta đến, hắn nói mắt con không nhìn thấy. . . Con
nhanh nói cho mẹ có phải là thật hay không?"
Vương Văn Bân bên kia trầm mặc
không nói.
Chu Xuân Kiều cảm giác ngực mình
một hơi không đập nổi. Nàng đem điện thoại bỏ xuống, sau đó dùng một loại ánh
mắt thê thảm nhìn về phía Lý Hạo: "Cậu trước tiên mang ta đi xem con trai
nhà ta. "
Lý Hạo căn bản không có kế hoạch
để bọn họ đi gặp Vương Văn Bân. Thật là bây giờ nhìn đến dáng vẻ Chu Xuân Kiều,
chỉ có thể gật gật đầu.
Lý Hạo biết Vương Văn Bân không
muốn để cho người nhà mình biết chuyện này, thật là giấy không thể gói được lửa,
Chu Xuân Kiều bọn họ sớm muộn sẽ biết. Nên Lý Hạo quyết định do chính mình đem
chuyện này nói cho bọn họ biết, sau đó sẽ để bọn họ đồng ý chính mình đem Vương
Văn Bân mang đi nước ngoài trị liệu. Bởi vì hắn biết hiện tại Vương Văn Bân
tình nguyện mù cũng sẽ không đồng ý cùng hắn xuất ngoại.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét